Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Mặc Dương ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, không thèm liếc quản lý một cái, hỏi: "Tam Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có lẽ Tần Nhu ở đây." Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.

Lúc quản lý nghe thấy xưng hô của Mặc Dương với Hàn Tam Thiên, vẻ mặt từ đắc ý biến thành tuyệt vọng, hiển nhiên, quan hệ của Mặc Dương với người thanh niên này vô cùng tốt, hình như Mặc Dương cũng tới vì anh, mà gã còn muốn Mặc Dương báo thù giúp mình, thế chẳng phải là chuyện cười ư?

Mặc Dương lạnh lùng nhìn quản lý, nói: "Người đâu rồi, nếu là chuyện đã rồi, ông đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Quản lý trực tiếp bị những lời này dọa tè ra quần, nếu Mặc Dương muốn gã không nhìn thấy mặt trời ngày mai, gã tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy.

Ở vùng này, địa vị của Mặc Dương giống như Diêm Vương, ông muốn ai chết, không ai có thể sống!

"Ở, ở phòng 302, là phòng 302, đại caMặc, tôi không biết cậu ta là bạn của ông, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Quản lý trực tiếp quỳ xuống, liên tục dập đầu với Hàn Tam Thiên.

Sắc mặt của tiếp tân vừa rồi cũng trắng bệch, Mặc Dương là ai, trong lòng cô ta cực kỳ rõ ràng, tuy rằng không biết Hàn Tam Thiên là ai, nhưng cô ta biết, đắc tội người thanh niên này thì tương đương đắc tội Mặc Dương!

Sau khi Hàn Tam Thiên biết được số phòng thì nói với Mặc Dương: "Tôi tự đi được rồi."

Mặc Dương biết thân thủ của Hàn Tam Thiên, mấy tên say rượu với anh mà nói,

một tay là có thể đối phó, vì vậy ở lại đại sảnh chờ.

Quản lý đã sợ tới mức không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu.

"Ông có chết hay không là do bạn của tôi quyết định, vì vậy xin lỗi tôi cũng vô dụng." Mặc Dương lạnh nhạt nói với quản lý.

Những lời này khiến quản lý hối hận đến xanh ruột, sớm biết vậy vừa rồi đã không dùng thái độ đó đối xử với Hàn Tam

Thiên, nếu như bị truy cứu, cái mạng nhỏ của gã xong đời rồi.

Quản lý cũng từng nghĩ sẽ gọi điện thoại cho ông chủ, nhờ ông chủ xin tha giúp, nhưng đối phương là Mặc Dương, nếu ông chủ biết, nhất định đầu tiên sẽ phải sạch quan hệ với gã, ai lại chịu vì một thuộc hạ mà đắc tội Mặc Dương chứ?

"Đại ca Mặc, tôi không cố ý, tôi biết sai rồi, xin ông nói đỡ cho tôi đi." Quản lý dập đầu đến trán đỏ lên, vẻ mặt tuyệt vọng nói.

Trần Miểu bên cạnh thấy cảnh tượng nhưvậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Lúc trước tên quản lý này còn mang thái độ kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, đây là địa vị gì chứ, cô ta càng ngày càng không tin lời Tần Nhu nói, người lợi hại như vậy, sao lại là trai bao cho được?

Hàn Tam Thiên đi đến cửa phòng 302, bên trong lờ mờ nghe thấy vài giọng nói, anh không gõ cửa mà trực tiếp phá cửa xông vào.

Am một tiếng, cửa phòng bị đá văng, Hàn Tam Thiên bước nhanh vào phòng, khianh nhìn thấy Tần Nhu bị mấy người kia đè trên giường bị bị xé quần áo thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất còn chưa xảy ra tình huống xấu nhất.

"Thằng nhãi, con mẹ nó mày làm gì đó, dám ngắt ngang chuyện tốt của bọn tao?"

"Mau cút ra ngoài đi, nếu không, nắm đấm của bọn tao sẽ không sẽ không khách sáo với mày đâu."

Tần Nhu khóc đến lệ hoa đái vũ, cô vốn đã tuyệt vọng, sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì lại dấy lên hy vọng.

"Hàn Tam Thiên, cứu tôi, tôi biết sai rồi, là tôi hiểu lầm anh." Tần Nhu khóc lóc nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, xem ra cô đã gọi điện cho Tần Lâm, về phần cô đã biết những gì, Hàn Tam Thiên không muốn truy cứu cho lắm.

"Bọn mày không tha tao, tao cũng không có ý bỏ qua cho bọn mày, cùng lên đi, tiết kiệm thời gian." Hàn Tam Thiên nói.

Mấy người đó thấy Hàn Tam Thiên không đặt bọn họ vào mắt, rượu mời không uống, cả đám xắn tay áo lên.

Động tác xắn tay áo vốn rất ngầu, nhưng dáng vẻ bọn chúng nằm rạp dưới đất gào khóc thảm thiết cũng rất chật vật.

Đối phó với mấy tên say rượu này, Hàn Tam Thiên còn không cần dùng đến ba phần thực lực, chưa tới một phút, chẳng còn kẻ nào có thể bình yên vô sự đúng trước mặt anh."

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi đi." Hàn Tam Thiên nói với Tần Nhu.

Tần Nhu cũng muốn đi, nhưng cô bị dọa sợ, tứ chi không có sức, muốn đi cũng không được.

Thấy Tần Nhu không nói lời nào, Hàn Tam Thiên đoán được cô không thể nhúc nhích, dù sao cũng là phụ nữ, lại bị nhiều đàn ông đưa vào khách sạn như vậy, bị dọa đến sợ cũng là bình thường.

"Nếu không thì cô ở đây nghỉ ngơi chút đi, tôi đá bọn chúng ra ngoài." Hàn Tam Thiên nói.

Nghe anh nói thế, Tần Nhu vẻ mặt hốt hoảng ngẩng đầu, cô có bóng ma tâm lý rất lớn với chỗ này, nào dám ở lại đây

nghỉ ngơi chứ.

"Tôi không nghỉ ngơi, tôi đi được." Tào Ngụy chống người dậy, vừa xuống giường hai chân đã mềm nhũn ngồi dưới đất.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ thở dài, lấy một cái áo choàng tắm từ trong nhà vệ sinh ra khoác lên người Tần Nhu, sau đó hai tay ôm lấy Tần Nhu, bước ra khỏi phòng.

Nằm trong ngực Hàn Tam Thiên, Tần Nhu cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng mãnh liệt, lúc trước ở trên máy bay cô đã có hảo cảm với Hàn Tam Thiên, chỉ là những lời kia của nhân viên an ninh khiến cô tin là thật nên mới chán ghét Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.