Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Nhưng hiện tại, cô đã biết thân phận của Hàn Tam Thiên, mà Hàn Tam Thiên lại vừa cứu cô, loại dao động cảm xúc này khiến hảo cảm của cô dành cho Hàn Tam Thiên càng mãnh liệt hơn.

"Thật xin lỗi, lúc trước là tôi hiểu lầm anh." Tần Nhu cúi đầu nói.

"Tôi không cần lời xin lỗi của cô." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Trong giọng nói của Hàn Tam Thiên, TầnNhu nghe ra một loại lãnh đạm cực kỳ rõ ràng, điều này khiến trong lòng cô đau xót kỳ lạ.

"Nếu cô muốn cảm ơn tôi thì không cần, nếu không phải nể mặt Tần Lâm, tôi đã không cứu cô, còn nữa, tôi có vợ rồi." Hàn. Tam Thiên nói tiếp.

Bất kể vì sao Hàn Tam Thiên lại cứu cô, cảm kích trong lòng Tần Nhu cũng sẽ không ít đi chút nào, nhưng Hàn Tam Thiên nói anh có vợ rồi, điều này khiến cho cơ thể Tần Nhu khẽ giật mình rõ ràng. hiển nhiên đây là cú sốc không nhỏ.

Bởi vì Hàn Tam Thiên đã có vợ, cũng có nghĩ cô hoàn toàn không có cơ hội.

"Anh còn trẻ như vậy, sao lại có vợ được chứ? Anh nói đùa với tôi à?" Tần Nhu nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, nói: "Xem ra cô không quen thuộc với thành phố Thiên Vân cho lắm, chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói đến cái tên Hàn Tam Thiên này sao?"

Tần Nhu không phải là dân bản xứ của thành phố Thiên Vân, chỉ là bay đến thành phố Thiên Vân, có ngày nghỉ sẽ nghỉ ngơi

hai ngày, đối với chuyện ở thành phố Thiên Vân, đương nhiên cô không biết, vì vậy câu hỏi này của Hàn Tam Thiên khiến cô rất nghi hoặc.

"Có ý gì?" Tần Nhu khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên.

Nhìn mặt Hàn Tam Thiên từ khoảng cách gần, trong lòng Tần Nhu càng thêm bối rối, rõ ràng là gương mặt củ ấu lại mang theo cương nghị của đàn ông, đó không phải điều mà trai bao có được.

"Cô tùy tiện tìm một người trên đường hỏi thử là biết." Hàn Tam Thiên cười nói.

Đên đại sảnh, quản lý còn quỳ dưới đất, sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã lập tức đứng dậy chạy tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, sau đó lại quỳ xuống, nói: "Anh Tam Thiên, tôi cầu xin anh, cầu xin anh rộng lượng tha cho kẻ tiểu nhân này, tha cho tôi đi."

Hàn Tam Thiên đặt Tần Nhu xuống, nói với quản lý: "Tôi muốn so đo với ông thì ông đã chết lâu rồi, cút đi."

Câu này khiến quản lý thở phào nhẹ nhõm, dù bị ông chủ biết chuyện này,

không giữ được công việc, ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng.

"Xử lý mấy người trên kia thế nào?" Mặc Dương bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên hỏi.

"Không nên làm phiền ông nữa, mỗi người cắt một bàn tay đã dạy dỗ đủ rồi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Câu này khiến quản lý tê cả da đầu, đây là loại người độc ác gì vậy, thế mà cắt đứt mỗi người một tay, xem ra đạp gã một cước đã là nương tay rồi.

"Cùng đồng nghiệp của cô về nghỉ ngơi đi." Hàn Tam Thiên quay đầu nói với Tần Nhu.

Tần Nhu vẫn có chút không cam lòng, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, cô không muốn cứ vậy mà từ bỏ, hơn nữa cô cũng không tin Hàn Tam Thiên đã kết hôn thật.

"Anh cố ý dùng lý do kết hôn để qua loa với tôi hả?" Tần Nhu hỏi.

Hàn Tam Thiên cười, nói với quản lý: "Ông nói cho cô ta biết, Hàn Tam Thiên ở

thành phố Thiên Vân là loại người gì đi."Hàn Tam Thiên!

Quản lý vẻ mặt kinh ngạc, anh là anh Tam thiên, chẳng lẽ là Hàn Tam Thiên đó sao?

Nhung Hàn Tam Thiên là phế vật nổi tiếng

thành phố Thiên Vân mà, sao anh lại lợi hại như vậy, còn quen cả Mặc Dương!

Quản lý nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói lời nào, tuy rằng gã không biết Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy, tại sai phải bị dồn đãi là phế vật, nhưng khi đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, mấy câu không dễ nghe kia, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám nói.

Nhìn quản lý hoảng sợ, Hàn Tam Thiên tiếp tục nói: "Kêu ông nói thì nói đi, nếu không, tôi chỉ có thể kêu Mặc Dương đưa ông đi."

Quản lý sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng nói: "Hàn Tam Thiên là kẻ ở rể nhà họ Tô, ở thành phố Thiên Vân... là, là... là... kẻ bất lực nổi tiếng."

Sau khi quản lý nói câu đó xong, thận. trong nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên.

phát hiện anh không tức giận, bấy giờ mới thả lỏng một chút.

Nhưng đồng thời trong lòng quản lý cũng xuất hiện một nghi vấn, anh và Mặc Dương có quan hệ tốt như vậy, xem ra địa vị cũng không thấp, sao có thể chịu được người khác nói mình là kẻ bất lực chứ?

Hơn nữa trong ba năm nay, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng có thể cười nhạo anh đôi câu, loại sỉ nhục này trong mắt quản lý, cho dù là gã cũng không chịu được.

Lúc Tần Nhu và Trần Miểu nghe thấy hai chữ ở rể này, lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ

Anh không chỉ đã kết hôn, hơn nữa còn ở rể!

Mặc dù hiện tượng này không còn kỳ lạ hiếm có ở xã hội hiện tại, nhưng trong mắt phần lớn người, ở rể đại biểu cho vô dụng, đại biểu người đàn ông này không có bản lĩnh, đó là vấn đề liên quan đến tôn nghiệm của đàn ông, rất nhiều người đều không tiếp nhận loại tình huống này, anhưu tú như vậy, sao lại phải ở rể chứ?

So với Trần Miểu, Tần Nhu khiếp sợ nhiều hơn, bởi vì cô từ trong miệng miệng Tần Lâm đã biết rõ thân phận của Hàn Tam Thiên, đó là tiểu thiếu gia nhà họ Hàn ở thủ đô, cho dù là ở thủ đô cũng là con em thế gia, thế nhưng tại sao phải đến thành phố Thiên Vân nho nhỏ, lựa chọn ở rể?

"Bây giờ cô biết rồi chứ, hoàn cảnh chỗ này buổi tối rất phức tạp, vẫn nên mau về nhà đi." Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong đã rời khỏi khách sạn.

Trần Miểu đợi đám người Hàn Tam Thiên

rời khỏi mới khinh thường nói: "Tuy rằng không phải trai bao, nhưng ở rể cũng chẳng khác gì trai bao, không ngờ rằng tôi vậy mà nhìn lầm."

Tần Nhu cười đau khổ, lập tường của cô và Trần Miểu hoàn toàn thay đổi, bởi vì hiện tại cô không cảm thấy Hàn Tam Thiên ở rể là một chuyện mất mặt, càng không thể nào là trai bao, tiểu thiếu gia nhà họ Hàn, có tài sản gần trăm tỷ, sao lại làm trai bao cho người khác chứ, sở dĩ anh làm như thế, nhất định là có nguyên nhân.

Chẳng lẽ, tình yêu của anh dành cho người phụ nữ kia đáng để anh vứt bỏ thân phận tiểu thiếu gia của mình mà lựa chọn

rể sao?

Ánh mắt Tần Nhu trở nên vô cùng hướng tới, cô không thể nào tưởng tượng người phụ nữ như vậy hạnh phúc bao nhiêu.

"Anh ấy không phải người như vậy." Tần Nhu nói.

"Tần Nhu, cô trở mặt nhanh thật đó, anh ta đã kết hôn rồi, cô còn nói giúp cho anh ta." Trần Miểu méo miệng nói.

Về thân phận của Hàn Tam Thiên, TầnNhu sẽ không tiết lộ cho Trần Miểu, bởi vì điều này Tần Lâm đã cảnh cáo cô.

"Dù sao anh ấy đã cứu tôi, nếu không, đêm nay sẽ trở thành ác mộng cả đời của tôi." Tần Nhu nói.

Trần Miểu nhẹ gật đầu không nói thêm gì nữa, nhìn tức mức độ hư hại của quần áo Tần Nhu, nếu không phải Hàn Tam Thiên cứu được cô, nhất định quỹ tích cuộc đời sẽ xảy ra thay đổi ngất trời trong đêm nay, căn cứ vào nguyên nhân đó nói giúp cho Hàn Tam Thiên vài câu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Sau khi Hàn Tam Thiên và Mặc Dương trở lại Mordor, Lâm Dũng đúng lúc từ trong phòng bước ra.

"Thế nào, hỏi được gì không?" Mặc Dương hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.