Mặc Dương cắn răng, đối phương đến rõ ràng đã có chuẩn bị: vật che chắn biển số xe, ở một khu vực khác sẽ để lộ biển số xe nhưng trên đường nhiều chiếc xe tải như vậy. Ai mà biết chiếc xe nào mang Tô Nghênh Hạ đi.
Thêm nữa là sắp đặt kĩ càng, càng nói rõ đối phương là người không có mục đích tốt, vậy tình cảnh hiện tại của Tô Nghênh Hạ tất nhiên là vô cùng nguy hiểm.
Ông không thể để cho Tô Nghênh Hạ bị bất cứ thương tổn gì trong lúc Hàn Tam Thiên đang nằm viện được. Hơn nữa, đây cũng là do thủ hạ của ông làm việc không tốt. Nếu như không thể cho Hàn Tam
Thiên một câu trả lời thì ông còn có mặt
mũi gì xuất hiện ở trước mặt Hàn Tam Thiên chứ?
“Triệu tập tất cả mọi người, tìm kiếm kỹ lưỡng suốt đêm. Ở thôn ngoại ô và thị trấn nhỏ, một nơi cũng không bỏ qua." Mặc Dương nói.
Lâm Dũng mở miệng đề nghị: “Có cần hợp tác với tất cả mọi người khu vực Khôi Sắc không ạ? Nhiều người nhiều sức.”
“Động tĩnh lớn như vậy, cậu sợ Hàn Tam Thiên không biết hả?" Mặc Dương trợn. mắt nói với Lâm Dũng. Tuy rằng lời anh ta nói rất có lý, nhưng mà một khi mở rộng ảnh hưởng. Hàn Tam Thiên nhận được tin tức có thể cũng đã lớn chuyện rồi, Mặc Dương không thể để cho Hàn Tam Thiên đang trong tình trạng như thế biết được chuyện này được.
Chờ sau khi cơ thể Hàn Tam Thiên khỏe lại rồi, tất nhiên Mặc Dương sẽ chịu đòn nhận tội về chuyện này.
“Vâng.” Lâm Dũng rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nói.
Đêm đó, mấy trăm người đi đi lại lại suốt đêm, mạch nước ngầm ở thành phố Thiên Vân bắt đầu khởi động, lùng sục tìm kiếm không bỏ sót một nơi nào.
Ở biệt thự sườn núi, bởi vì Tô Nghênh Hạ chưa về nhà nên hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu vẫn còn chờ trong phòng khách.
“Con bé này, sao hôm nay muộn tới giờ này rồi còn chưa về nhà? Điện thoại cũng không nhận, thật là càng lớn càng không hiểu chuyện. Vẻ mặt Tưởng Lam oántrách nói.
Tô Quốc Diệu xoa xoa mi mắt, nói: “Có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi. Mí mắt của tôi hôm nay cứ giật không ngừng.”
Tưởng Lam trợn mắt nhìn Tô Quốc Diệu, nói: “Cái đồ mỏ quạ đen, đừng có nói chuyện nữa.”
Tô Quốc Diệu dụi mắt, trong lòng vô cùng không an tâm. Tuy ông không mong Tô Nghênh Hạ gặp chuyện không may. Thế nhưng giác quan thứ sáu nói cho ông biết, nếu không xảy ra chuyện gì Tổ Nghênh Hạ đã về nhà từ sớm rồi. Cho dù không về nhà, cũng không thể không nghe máy.
“Chẳng lẽ con bé lén lút chạy tới gặp mặtthằng vô dụng kia? Tưởng Lam tức giận nói. Đây là khả năng duy nhất mà bà có thể nghĩ tới, Tô Nghênh Hạ không bắt
máy giống như là chột dạ cố ý trốn tránh bà vậy.
“Rất có thể." Tô Quốc Diệu nói.
Lúc này Tưởng Lam lấy điện thoại. Nếu như điện thoại Tô Nghênh Hạ không ai nghe, vậy chỉ còn cách gọi điện thoại cho Hàn Tam Thiên.
“Cậu mau kêu Tô Nghênh Hạ về nhà.” Sau khi bắt máy, Tưởng Lam nói thẳng. Bởi vì bà cho rằng Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đã gặp nhau.
Hàn Tam Thiên đang nằm trên giường bệnh, ngay cả điện thoại cũng là Thích Y Vân giúp anh cầm đấy. Sau khi nghe Tưởng Lam nói xong, cảm thấy khó hiểu, nói: “Nghênh Hạ đi đâu?”
“Hàn Tam Thiên, cậu đừng có mà giả bộ không biết gì. Nếu không phải con bé và cậu gặp mặt, vì sao còn chưa về nhà. Hơn nữa điện thoại của tôi cũng không nghe máy.” Tưởng Lam lạnh giọng nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Hàn Tam Thiên thay đổi. Tô Nghênh Hạ chưa về nhà, cũng không nghe máy. Chẳng lẽ cô đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Thế nhưng anh đã sớm cho người đi theo bảo vệ Tổ Nghênh Hạ, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn, anh phải biết rồi chứ.
“Thật sự con và Tô Nghênh Hạ không ở chung. Mẹ đã điện thoại cho Thẩm Linh Dao chưa?" Hàn Tam Thiên nói. Hai cô bạn thân này thường xuyên tụ tập một chỗ với nhau, có lẽ đã qua nhà Thẩm Linh Dạo chơi nên quên thời gian.
Tưởng Lam nhíu mày, bà đã cho rằng hai người ở chung một chỗ nhưng khi thấy thái độ của Hàn Tam Thiên, dường như anh ta thật sự không biết Tô Nghênh Hạ ở
đâu.
“Tôi sớm đã gọi cho Thẩm Linh Dao rồi, con bé nói sau khi Tô Nghênh Hạ tan tầm đã rời công ty, không ở chung với nó.” Tưởng Lam nói.
“Mẹ đừng gấp, con gọi điện thoại hỏi thử đã.” Hàn Tam Thiên nói, Mặc Dương âm thầm theo bảo vệ Tổ Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ đi đâu, những thuộc hạ kia chắc là sẽ biết rõ.
“Hàn Tam Thiên, nếu Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện gì thì chắc chắc có liên quan tới cậu. Đêm nay cậu nhất định phải tìm ra Tô Nghênh Hạ cho tôi. Nếu không tìm ra, tôi sẽ không để yên cho cậu." Tưởng Lam giận dữ uy hiếp nói. Tô Nghênh Hạ không có kẻ thù, nếu cô bị người ta bắt đi thì nhất định có liên quan tới Hàn Tam Thiên. Vì thế Tưởng Lam thẳng tay ném hết trách nhiệm cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không nói gì, mà cúp luôn điện thoại.
“Giúp tôi bấm dãy số của Mặc Dương." Hàn Tam Thiên trầm giọng nói với Thích Y
Vân.“Có phải do Hàn Yên làm hay không?" Trong lúc quay số, Thích Y Vân hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không mở miệng, cho dù là ai làm, chỉ cần tạo thành uy hiếp với Tô Nghênh Hạ thì là ông trời cũng không được.
Điện thoại đã bắt máy, Mặc Dương hỏi trước: “Thằng nhóc này nằm viện nhàm chán lắm à? Lúc này còn gọi điện cho tôi nữa?”
Giọng điệu Mặc Dương vô cùng thoải mái
nhưng Hàn Tam Thiên lại có thể cảm giác được ông ấy đang cố gắng làm ra vẻ, hình như đang che giấu chuyện gì.
“Mặc Dương, Nghênh Hạ đang ở đâu?" Giọng nói Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Nhìn thấy điện thoại của Hàn Tam Thiên, trong lòng Mặc Dương đã có dự cảm không hay. Thế nhưng chuyện bất ngờ như này, Hàn Tam Thiên lại đang ở bệnh viện sao có thể biết rõ được?
“Anh yên tâm, tôi đã cho người ra ngoài tìm rồi.” Mặc Dương nói. Nếu như Hàn Tam Thiên đã biết thì ông cũng chẳng có cách nào tiếp tục giấu giếm nữa. Chỉ có thể nói chi tiết với Hàn Tam Thiên.
“Anh nghĩ là tôi sẽ yên tâm ư?" Hàn Tam Thiên nói.
“Tôi sẽ nhanh chóng tìm được em dâu, tuyệt đối không để cho em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào. Tình huống bây giờ của cậu cần phải tĩnh dưỡng. Cậu yên tâm, chuyện cổ giao cho tôi đi. Không lẽ cậu còn không tin tưởng tôi sao?”
Tất nhiên Hàn Tam Thiên tin tưởng Mặc Dương, nhưng Tô Nghênh Hạ không rõ tung tích, anh làm sao có thể yên tâm được.
Song Hàn Tam Thiên cũng biết tình trạng của bản thân. Với cơ thể hiện tại của
mình, anh không được phép xuất viện, hơn nữa cho dù có xuất viện cũng không thể nào giúp đỡ nổi.
“Có bất cứ tin gì, thông báo cho tôi biết đầu tiên.” Hàn Tam Thiên nói.
Điện thoại vừa tắt, tiếng chuông lại vang lên.
Nhìn thấy là điện thoại của Tưởng Lam, Thích Y Vân hỏi: “Có bắt máy nữa không?”
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu.
Vừa mới ấn trả lời, trong điện thoại lập tức phát ra tiếng gào thét phẫn nộ của Tưởng Lam: “Hàn Tam Thiên, cậu là cái đồ yêu tinh hại người. Có phải cậu muốn hại chết Tô Nghênh Hạ luôn mới cam tâm đúng không?”
“Nếu không phải do cậu, sao Nghênh Hạ có thể gặp nguy hiểm được? Đã qua nhiều năm như vậy, cậu còn không biết bản thân là một cái tai họa à?”
“Nhà họ Tô chúng tôi nợ cậu cái gì, đào mồ cuốc mà tổ tiên nhà cậu hả? Cậu muốn gây khó khăn cho nhà họ Tô chúng tôi đúng không?”
“Cậu giết Thiên Đao rồi, sao không đi chết đi? Cậu chết rồi là không còn hại người nữa.”
Nghe tiếng nói cực kỳ chói tai, Thích Y Vân chưa được sự đồng ý của Hàn Tam Thiên đã cúp máy.
Dù chỉ là một người ngoài, Thích Y Vân cũng nhìn không nổi nữa rồi.
Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô chịu nhục nhiều năm như vậy, mang tới cho nhà họ Tô không biết bao nhiêu chỗ tốt. Nếu không nhờ Hàn Tam Thiên, người như Tưởng Lam sao có thể ở biệt thự sườn núi, sao có thể sống những ngày xa hoa không buồn không lo chứ? Nhưng bà không nhớ tí nào. Từ đó đến bây giờ đều xem Hàn Tam Thiên như là một ngườingoài.
“Loại đàn bà này, anh không cần phải nói chuyện với bà ta.” Thích Y Vân nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu thở dài, nói: “Bà ấy nói không sai. Nếu như không phải tôi, Nghênh Hạ không cần chịu nguy hiểm như vậy, tất cả đều là do tôi gây ra."
“Nhưng điều tốt mà anh mang cho nhà họ Tô chẳng lẽ còn ít à? Trước kia ngay cả tiểu khu có thang máy rách nát bọn họ cũng không có, không nhờ anh, cả tư cách bước vào ở biệt thự núi Vân Đỉnh bà ta cũng không có.” Thích Y Vân tức giận bất bình nói.
“Tiền tài là vật ngoài thân, Nghênh Hạ gặp nguy hiểm, chính là tính mạng." Hàn TamThiên nói.
Thích Y Vân cắn răng, tình cảm Hàn Tam Thiên dành cho Tô Nghênh Hạ, đã đến mức sâu nặng không thể kiềm chế. Tựa như anh có thể vì Tô Nghênh Hạ, chịu đựng bất kỳ loại tủi thân uất ức nào
“Nguy hiểm này, tôi bằng lòng gánh chịu. Cho dù là trả giá bằng tính mạng, cũng không sao cả.” Thích Y Vân chân thành tha thiết nhìn Hàn Tam Thiên. Mặc dù không phải lần đầu tiên lấy lòng Hàn Tam Thiên, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối kiên định vô cùng.
Cô ta bằng lòng chịu đựng bất cứ nguy hiểm nào, bằng lòng dùng tích mạng của mình để chiếm được một phần tình cảm chân thành tha thiết này. Chỉ cần Hàn Tam Thiên đồng ý đối xử với cô như đối xử với Tô Nghênh Hạ.
“Cô không có tư cách." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Thích Y Vân cười lộ vẻ sầu thảm. Dù vậy, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không thay đổi tình cảm. Hạnh phúc của Tô Nghênh Hạ, chỉ e rằng tất cả người phụ nữ trên đời này đều không sánh bằng.
“Cô ấy thật hạnh phúc.” Thích Y Vân xoay người. Đi đến bên cửa sổ, nước mắt rơi đầy gương mặt. Cảm giác đau lòng, gần như khiến cô ta không thể hít thở.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 42 |