Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Trong mắt những người ngoài, hạnh phúc của Tô Nghênh Hạ là điều không thể với tới. Dường như không ai có thể so sánh với cô, nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, những điều này là đương nhiên, Tô Nghênh Hạ chắc chắn rất được anh yêu thương và bảo vệ.

Đối mặt với Thích Y Vân đang khóc nức nở, bả vai run run, Hàn Tam Thiên cũng không hề mềm lòng, bởi vì trong lòng anh chỉ có một mình Tô Nghênh Hạ. Về phần cảm xúc của những người phụ nữ khác, đó không phải là điều để anh quan tâm.

Thời gian đã qua, đối với Hàn Tam Thiênmà nói, mỗi giây mỗi phút đều rất gian nan. Khi anh không thể biết Tô Nghênh Hạ có an toàn hay không, trong lòng anh lập tức không thể bình tĩnh được.

"Nếu anh muốn ra khỏi bệnh viện, tôi sẽ giúp anh tìm một chiếc xe lăn." Thích Y Vân nhìn Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên không do dự gật đầu, với tâm trạng hiện giờ, sao anh có thể thoải mái ở lại bệnh viện mà không làm gì:"Cảm ơn cô."

"Anh cũng hiểu rõ, nếu anh không tĩnh dưỡng cho tốt, có thể sau này sẽ để lại di chứng." Thích Y Vân lên tiếng nhắc nhở.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, di chứng với anh mà nói có là gì đâu.

“Dù trời có sập cũng không ngăn được tôi đâu." Hàn Tam Thiên nói.

Thích Y Vân gật đầu, ra khỏi phòng bệnh, chỉ một lúc sau cô ta đã quay lại với một chiếc xe lăn.

Sau khi dìu Hàn Tam Thiên xuống xe lăn, Thích Y Vân đẩy anh ra khỏi bệnh viện.

Ban đêm bên đường có không ít người đi lại. Ở trong mắt những người này, Hàn Tam Thiên cùng Thích Y Vân giống một đôi tình nhân bình thường. Thích Y Vân rất thích sự hiểu lầm này, thậm chí còn hưởng thụ điều này, bởi vì chỉ có hiểu lầm, mới có thể cho cô ta cảm giác bản thân và Hàn Tam Thiên có khả năng.

Cô ta không muốn đối mặt với sự thật, không phải bởi vì yêu Hàn Tam Thiên. Chính cô cũng hiểu rõ, nhận được tình cảm chân thành từ Hàn Tam Thiên là một điều rất xa vời. Thứ mà những người đàn ông khác không thể cho cô ta mới khiến cô ta không thể cam lòng.

Đêm nay không có ai buôn bán gì ở thành phố kì quái này, lúc Mặc Dương nhìn thấy Hàn Tam Thiên, trong lòng không hề bất ngờ, thậm chí đã sớm biết được Hàn Tam Thiên sẽ đến.

"Sao cậu không chịu ở bệnh viện nghỉ ngơi, chuyện này giao cho tôi không phải được rồi sao? Tôi đã phải mấy trăm anh em, bọn họ chắc chắn sẽ đưa Tô Nghênh Hạ trở về bình an." Mặc Dương nói với Hàn Tam Thiên.

"Hiện giờ có manh mối gì rồi?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh hỏi.

Mặc Dương thấy Hàn Tam Thiên lảng tránh vấn đề của chính mình, bất đắt dĩ thở dài, nói:"Có một video giám sát, khoảng cách xa, không nhìn rõ lắm, nhưng cơ bản là có thể nhìn ra Tô Nghênh Hạ bị bắt cóc."

"Đưa tôi xem." Hàn Tam Thiên nói.

Lúc video giám sát được đưa đến trước mặt Hàn Tam Thiên, Mặc Dương cảm nhận được trên người Hàn Tam Thiên tỏa ra một sát khí mạnh mẽ, hơn nữa còn

lạnh như băng. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ, địa vị của Tô Nghênh Hạ trong lòng Hàn Tam Thiên rất quan trọng, nhìn Tô Nghênh Hạ bị bắt cóc, làm sao anh có thể bình tĩnh được.

"Tam Thiên, cậu cứ yên tâm, những người này tôi nhất định sẽ tìm được." Mặc Dương cam đoan với Hàn Tam Thiên.

"Những người này là người mà lần trước Hàn Thanh sai đến để gây sự, xem ra việc Tô Nghênh Hạ bị bắt cóc cũng là do Hàn Thanh làm." Mặc dù hình ảnh không rõ, nhưng Hàn Tam Thiên có thể biết được thân phận của đối phương. Hôm đó ở trên tầng hai, anh nhìn thấy rõ có hai tên đang di chuyện, nhưng cuối cùng chỉ có một tên bị bắt.

"Hàn Thanh?" Mặc Dương cau mày, hỏi:"Cô ta có gan làm chuyện này à?"

"Người sĩ diện, chuyện gì mà không làm được, có lẽ cô ta cảm thấy việc trả thù tôi không đủ thỏa mãn sự phẫn nộ trong lòng cô ta." Hàn Tam Thiên nói, nếu đã biết là

do Hàn Thanh làm thì chỉ việc đi đến

khách sạn Bán Đảo tìm cô ta là có thể

cứu được Tô Nghênh Hạ.

Nhưng khách sạn Bán Đảo được Địa Ương bảo vệ, với tình trạng bây giờ của = Hàn Tam Thiên cho dù có đến cũng vô ích. Đánh không lại Địa Ương thì không có cách nào bắt Hàn Thanh chịu trách nhiệm, càng không có khả năng bắt Hàn Thanh thả Tô Nghênh Hạ.

Hàn Tam Thiên là một người rất cố gắng. Từ nhỏ đến lớn, hầu hết những việc khó khăn đều do anh một tay giải quyết, bởi vì anh hiểu rõ, chỉ có như thế mới có thể trở nên mạnh mẽ.

Nhưng chuyện này, nếu chỉ dựa vào một mình Hàn Tam Thiên thì không có thể giải quyết được nên anh không thể không tìm người hỗ trợ mình. = Chuyện liên quan đến sự an toàn của Tô Nghênh Hạ, hơn nữa thời gian gấp rút, chỉ mong người đó mau xuất hiện.

"Thích Y Vân, giúp tôi bấm số của ông Quân." Hàn Tam Thiên nói, người có thể giúp được anh lúc này chỉ có Viêm Quân, chỉ có ông mới có thể là đối thủ của Đại Ương.

Thích Y Vân tìm số của Viêm Quân, không bật loa ngoài mà trực tiếp đưa tới bên tại Hàn Tam Thiên.

Điện thoại được kết nối, Hàn Tam Thiên nói:"Ông Viêm, cháu có chuyện muốn nhờ ông giúp, ông có thể tới thành phố Thiên Vân được không?"

"Ông đang ở thành phố bên cạnh, nửa tiếng nữa sẽ đến."

Lời này khiến Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thở ra. Lần trước khi trở về Yên Kinh, Thi Tinh đã nói về Viêm Quân, nói ông có chuyện quan trọng phải rời khỏi Yên Kinh, Hàn Tam Thiên lo sẽ không thể tìm ra ông lúc này.

Tại khách sạn nhỏ ở thành phố Thiên Vân, sau khi Viêm Quần ngắt điện thoại, không lập tức xuất phát.

Khoảng thời gian này, ông đều có mặt ở thành phố Thiên Vân, bảo vệ tính mạng của Hàn Tam Thiên nhưng ông không muốn Hàn Tam Thiên biết vì ông không muốn để Hàn Tam Thiên có cảm giác dựa dẫm mình.

Chuyện ở khách sạn Bán Đảo ông không can thiệp, bởi vì ông biết rõ Hàn Yên sẽ không giết Hàn Tam Thiên. Nếu không có bất cứ chuyện gì gây nguy hiểm đến tính

mạng thì ông không có bất cứ lý do gì để ra tay.

Nhưng hôm nay, nếu Hàn Tam Thiên đã gọi điện yêu cầu giúp đỡ, có nghĩa là anh đã đến đường cùng, Viêm Quân không thể không ra tay.

Nửa tiếng sau, Viêm Quân có mặt ở thành phố kì quái đúng giờ.

Lúc Kỳ Hổ nhìn thấy Viêm Quân, cậu vô thức cúi đầu. Ông lão này, ngay cả sư phụ cậu cũng không dám nghĩ đến chuyện ra tay, chỉ cần ông lên tiếng, Sùng Dương chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của ông. | Kỳ Hổ vô thức so sánh Viêm Quân và Đại Ương. Theo cậu thấy, Đại Ương có vẻ mạnh hơn Viêm Quân một chút, bởi vì Đại Ương làm cậu tổn thương nhiều hơn nên cậu cảm giác ông ta mạnh hơn Viêm Quân.

"Ông Viêm, Nghênh Hạ bị bắt cóc, ông có thể đến khách sạn Bán Đảo một chuyến được không?" Hàn Tam Thiên hỏi Viêm Quân.

Viêm Quân là người đã nhìn Hàn Tam Thiên trưởng thành, thậm chí còn thấyđược sự thờ ơ mà nhà họ Hàn dành cho anh, việc anh từng bước đạt được những thành công trong sự nghiệp, cho dù là khó khăn gì, anh cũng chưa từng bất lực như bây giờ.

Hàn Tam Thiên ngồi xe lăn, điều này khiến Viêm Quân thấy đau lòng, ông nói:"Yên tâm đi, cho dù phải liều cái mạng này, ông cũng sẽ giúp cháu giải quyết rắc rối này."

Một hàng bốn người, Thích Y Vân đẩy xe lăn cho Hàn Tam Thiên, Viêm Quân đi phía sau bên trái, Kỳ Hổ thì ở phía sau bên phải, đi về phía khách sạn Bán Đảo.

Ban đêm ở tiệm rượu Bán Đảo, các vệ sĩ thay nhau canh gác, tinh thần phấn chấn. không dám lơ là.

Lúc vệ sĩ nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngồi trên xe lăn, trên mặt xuất hiện nụ cười khinh thường.

Người này vừa bị đánh không lâu, lại còn dám tìm đến đây.

"Đã ngồi xe lăn còn không biết ở yên đó, không cần mạng sống nữa à?" Tên vệ sĩ nhìn Hàn Tam Thiên cười nhạo.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên trầm tĩnh như nước, nói: "Tôi muốn gặp Hàn Yên."

"Cô Hàn không báo cho chúng tôi, hơn nữa giờ đã gần nửa đêm, cô Hàn sao có thể gặp anh chứ. Mau cút đi, nếu không tôi sợ cơ hội ngồi xe lăn còn không có." Tên vệ sĩ nói.

"Tôi khuyên cậu đừng vào, nếu không, chuẩn bị tinh thần mang tro cốt về đi. Cậu còn trẻ như thế, sao lại không muốn bảo toàn mạng sống của mình chứ?" Một tên vệ sĩ khác tiếp lời.

Hàn Tam Thiên liếc nhìn Kỳ Hổ, loại tép riu này, không đáng để Viêm Quân phải động tay.

Kỳ Hổ nén giận tiến lên hai bước, những tên vệ sĩ sợ tới mức lùi về sau, sắc mặt cũng thay đổi.

"Ai tiếp theo?" Kỳ Hổ lên tiếng.

Kỳ Hổ phóng nhanh về phía khách sạn, những vệ sĩ nhớ rõ kỹ thuật của cậu, dù sao bây giờ đồng nghiệp của họ vẫn còn

bệnh viện.

"Cậu thanh niên cao lớn, tôi cảnh cáo cậu, đừng làm bậy, nếu không hôm nay cậu sẽ chết ở đây."

"Cô Hàn đã nghỉ ngơi, cậu có biết nếu làm phiền cô Hàn nghỉ ngơi sẽ gặp hậu quả như thế nào không?"

"Thật không biết tốt xấu, mau cút đi, nếu cô Hàn truy cứu thì các người không thể thoát được đâu."

Vài tên vệ sĩ nhìn Kỳ Hổ, chỉ còn cách uy hiếp bằng lời nói.

Kỳ Hô biết rõ Hàn Tam Thiên quyết tâm đột nhập vào khách sạn, những tên kia có nói gì cũng vô ích thôi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.