Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1888 chữ

"Hàn Tam Thiên, tôi thật sự không phải hạng tiểu nhân như vậy! Nếu như Hàn Thanh đã làm chuyện gì khuất tất, chắc chắn tôi sẽ cho anh cơ hội để trả thù. Nhưng nếu tất cả những rắc rối của anh không phải do Hàn Thanh làm, hôm nay anh nhất định phải xin lỗi." - Hàn Yên nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu. Anh rất chắc chắn chuyện Tô Nghênh Hạ bị bắt cóc là do Hàn Thanh chủ mưu. Hơn nữa, anh cũng biết Hàn Yên nói vậy cũng chỉ là để bảo vệ danh dự của cô ta thôi.

Lúc bảo vệ tới gõ cửa phòng Hàn Thanh, cô ta mở cửa với một thái độ gắt gỏng:

"Anh muốn gì?! Trễ thế này rồi còn tới làm phiền giờ nghỉ ngơi của người khác à?"

Ngoại trừ với người nhà Hàn, thái độ của Hàn Thanh với người ngoài luôn không coi ai ra gì như vậy.

"Cô Hàn mời cô xuống tầng." Người bảo vệ nói.

Nghe đến hai chữ "Cô Hàn”, thái độ của Hàn Thanh cũng dịu đi nhiều. Cô hỏi: "Muộn thế này rồi cô ấy còn tìm tôi làm gi?"

"Cô cứ xuống đi thì biết." Bảo vệ đáp.

"Anh muốn gì?! Trễ thế này rồi còn tới làm phiền giờ nghỉ ngơi của người khác à?"

Ngoại trừ với người nhà Hàn, thái độ của Hàn Thanh với người ngoài luôn không coi ai ra gì như vậy.

"Cô Hàn mời cô xuống tầng." Người bảo vệ nói.

Nghe đến hai chữ "Cô Hàn”, thái độ của Hàn Thanh cũng dịu đi nhiều. Cô hỏi: "Muộn thế này rồi cô ấy còn tìm tôi làm gi?"

"Cô cứ xuống đi thì biết." Bảo vệ đáp.

sở chật vật thế này chính là thú vui của Hàn Thanh, chỉ có điều anh ta vẫn còn được ngồi xe lăn. Cô ta muốn anh phải quỳ xuống mới cảm thấy hả dạ.

"Hàn Tam Thiên, anh lại muốn đến tìm đường chết sao? Cảm thấy bị thương như vậy chưa đủ nặng à ?" Hàn Thanh nói với Hàn Tam Thiên rồi bước lại bên cạnh Hàn Yên.

"Nghênh Hạ đâu?" Ánh mắt Hàn Tam Thiên như giương cung bạt kiếm. Hàn Thanh đối xử với anh thế nào anh cũng không quan tâm, nhưng một khi cô ta đã đụng tới sự nguy an của Tô Nghênh Hạ

thì chỉ có con đường chết thôi.

"Nghênh Hạ là ai? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ." Hàn Thanh thản nhiên nói.

"Hàn Tam Thiên, xem ra người mà cậu muốn tìm không có liên quan gì tới Hàn Thanh cả. Cô ấy còn chẳng biết người ta." Hàn Yên nói thêm vào.

Hàn Tam Thiên chống tay lên tay vịn của xe lăn định đứng dậy, song cơ thể quá suy nhược dẫn đến hai tay run lên không ngừng, đứng cũng không đứng nổi. Thích Y Vân đi theo thấy thế muốn tiến lại gần

đỡ anh dậy nhưng bị Hàn Tam Thiên khước từ: "Đừng chạm vào tôi."

Thích Y Vân hít sâu một hơi, tiếp tục cúi đầu đứng cạnh xe lăn.

Anh dùng hết sức bình sinh mới đúng vững dậy được. Sự cố chấp này khiến tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, chỉ có Viêm Quân là không lạ gì. Bởi ông biết chuyện gì Hàn Tam Thiên đã quyết tâm làm thì không ai trên đời có thể ngăn cản được.

"Xuống địa phủ tìm ma tôi cũng có thể tìm, cô tưởng mấy tên tép riu bắt cóc Tô

Nghênh Hạ kia mà lại qua mặt được tôi à?" Ánh mắt Hàn Tam Thiên sáng rực lên như lửa thiêu nhìn thẳng về phía Hàn Thanh.

Sắc mặt Hàn Thanh vẫn giữ nguyên như cũ. Tại thời điểm này, cô ta vẫn kiên quyết không thừa nhận mình có dính líu. Bằng không thì không chỉ Hàn Tam Thiên mà ngay cả Hàn Yên cũng sẽ không tha cho

cô.

"Anh có chứng cứ không? Đừng có đặt điều bôi nhọ tôi." - Hàn Thanh nói.

"Cho cô ba phút, gọi người đưa Tô Nghênh Hạ tới khách sạn Bán Đảo. Không tới thì đừng trách." Hàn Tam Thiên cương quyết.

Hàn Tam Thiên vừa nói dứt lời, Viêm Quân tới đứng bên cạnh anh. Cảnh tượng này cực kì có tính uy hiếp khiến người bảo vệ không thể không nhắc nhở Hàn Yên: "Tiểu thư, tôi không chắc cô có có thể thanh thản đứng đây mà không bị và lây đâu. Thậm chí có thể mất cả chì lẫn chài đấy."

Lời này nói ra như một cái tát thật lực lên má Hàn Yên. Sao cô có thể để một ả dưới trường kéo mình theo xuống vực chứ?

Hơn nữa, nhìn thái độ của Hàn Tam Thiên bây giờ thật không khác gì phát điên cả. Anh ta mất lý trí rồi, ngay cả giết người diệt khẩu cũng chẳng ngại nữa.

"Hàn Thanh, chuyện này có phải cô làm không?" Hàn Yên nghiến răng nghiến lợi nói.

Hàn Thanh hoảng hốt cúi đầu nói: "Tiểu thư, không phải em. Em thật sự không biết gì hết."

"Đưa điện thoại cho tôi." Hàn Yên nói.

Hàn Thanh càng thêm sợ hãi. Tuy rằng

trong danh bạ không có số điện thoại của

mấy tên du côn kia, song trong lịch sử cuộc trò chuyện lại có. Chỉ cần Hàn Yên gọi một cuộc, tất cả chân tướng đều sẽ nổi lên khỏi mặt nước.

"Tiểu thư, xin hãy tin tưởng em. Chẳng lẽ em là người thế nào cô còn không biết sao?" Hàn Thanh khẩn khoản.

Hàn Yên lạnh lùng cười, nói: "Cô là hạng người gì tất nhiên tôi biết chứ. Cô tưởng chuyện cô ở Mỹ lấy danh nghĩa tôi đi trả thù người khác tôi không rõ sao?"

Hàn Thanh ở Mỹ như một tay che trời, hộ

mưa gọi gió. Chỉ cần khiến cô ta bất mãn hay tủi thân một chút thôi, cô ta cũng đều sẽ mang danh nghĩa Hàn Yên ra hăm dọa trả thù. Tưởng như Hàn Yên trước giờ không hay biết gì, lại hóa ra cô ta luôn biết tất cả chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Tiểu thư, em sai rồi. Em sẽ không làm như vậy nữa, xin hãy tha thứ cho em!" Hàn Thanh quỳ rạp dưới nền đất, ngước nhìn Hàn Yên cầu xin.

"Gọi điện đi." Hàn Yên nghiến từng chữ.

Hàn Thanh lập tức lôi điện thoại ra liên lạc với đám du côn đưa Tô Nghênh Hạ tới khách sạn.

Đến lúc này Hàn Tam Thiên mới trở lại xe lăn. Chừng mười phút sau, đám người đó dẫn Tô Nghênh Hạ tới. Vừa nhìn thấy thương tích của Hàn Tam Thiên, đôi mắt Tô Nghênh Hạ đỏ bừng lên vì tức giận. Cô không đứng vững nổi mà ngồi sụp xuống đất. Đau đớn là thế, ấy vậy mà khi ngước nhìn lên Hàn Tam Thiên, khóe môi cô lại cong lên một nụ cười vui vẻ.

"Em biết anh sẽ cứu em mà." Cô cười nói.

Hàn Tam Thiên run run rẩy rẩy tới cạnh

bên Tô Nghênh Hạ, nghẹn ngào đáp: "Xin lỗi. Đều là tại anh không thể bảo vệ tốt cho em."

Tô Nghênh Hạ lắc đầu: "Chẳng phải chuyện này là chúng ta phải cùng nhau đối mặt hay sao? Anh còn đang phải ngồi xe lăn, mà em thì một vết xước cũng chẳng có."

Hàn Tam Thiên hít sâu mấy hơi, lửa giận trong lòng không áp chế được lại càng dâng cao. Anh cũng không ngại thể hiện sự quan tâm với Tô Nghênh Hạ trước mặt Hàn Yên, điều này có thể khiến Hàn Yên nhượng bộ công ty nhà họ Tô hơn. Giờ khắc này, cái gì anh cũng có thể thể hiện ra hết. Và anh muốn trả thù cho Tô Nghênh Hạ.

"Tôi muốn Hàn Thanh phải đền mạng." Hàn Tam Thiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Yên.

Hàn Yên là tiểu thư quyền quý, kiểu người độc ác tàn bạo thế nào cô cũng đều đã gặp qua, ấy vậy mà ánh mắt của Hàn Tam Thiên lúc này lại khiến cô bất giác sợ hãi. Không khác nào một trận gió đông rét buốt phả thẳng lên mặt.

"Cô ta cũng chỉ là một người ở, cậu muốn

làm gì thì làm." Hàn Yên thản nhiên nói. Bảo vệ ở đây đều không phải đối thủ của Viêm Quân. Trước cục diện này, cô thật sự không thể bảo vệ Hàn Thanh được, hơn nữa cũng không muốn vì một đứa người ở mà bị uy hiếp.

Lời này nói ra chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang giáng thẳng lên đầu Hàn Thanh. Nếu như Hàn Yên không cứu cô ta thì cô ta chết chắc rồi!

"Tiểu thư, xin hãy cứu tôi, cứu tôi với! Tôi không muốn chết , cầu xin chị. Tôi còn muốn hầu hạ tiểu thư mà, tôi không muốn chết đâu!" - Hàn Thanh ôm đùi Hàn Yên,

quỵ lụy cầu xin.

Hàn Yên không nhịn được hất Hàn thanh ra, nói: "Đã bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn còn hoang tưởng địa vị của mình quá nhỉ? Cô tưởng cô là người nhà Hàn gia thật sao? Ở trong cái gia đình này, cô chỉ là một người hầu thôi. Nấp sau lưng tôi, dùng tên của tôi để làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, đúng là quá đê tiện rồi."

Hàn Thanh khóc rống lên, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt vô cùng hối hận: "Tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi. Xin chị hãy cho tôi một cơ hội thôi, nể tình chúng ta cùng nhau lớn -

lên, tôi van xin chị đấy."

"Cùng nhau lớn lên?" - Hàn Yên lạnh lùng cười. Bọn họ đúng là cùng nhau lớn lên, nhưng vậy thì sao? Hàn Yên không rảnh để phí hoài tình cảm của mình lên một kẻ hầu. "Cô sống trong nhà chúng tôi lâu quả nên mới quên cả chỗ đứng của mình rồi.. Kiếp sau lại làm người hầu cho nhớ nhé."

Nói xong, Hàn Yên quay lưng đi về phía thang máy.

Hàn Thanh tuyệt vọng đến cùng cực. Hóa ra bao nhiêu năm bên nhau như vậy, trong

mắt Hàn Yên cô ta vẫn chẳng đáng một

đồng. Không thể nào, Hàn Thanh phẫn nộ, không thể nào!

"Hàn Tam Thiên, chỉ cần anh tha cho tôi một mạng, tôi sẽ nói hết tất cả chuyện của Hàn gia cho anh. Đối với anh, những điều này đều rất quan trọng mà đúng không?" - Đợi Hàn Yên vào thang máy, Hàn Thanh vội nói với Hàn Tam Thiên. Nếu như Hàn Yên đã kiên quyết ruồng bỏ thì cơ hội sống sót duy nhất của cô chỉ còn nằm trong tay Hàn Tam Thiên

Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười, tàn nhẫn đáp: "Lợn rừng còn giết được, giết một người phụ nữ thì khó sao?" B 13:39 @ 30 © 246 | Trang 18

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.