Khi Hàn Thanh nhìn thấy Kỳ Hổ đi về phía mình, cô ta sợ hãi đến mức cả người bắt đầu run rẩy. Giờ phút này Hàn Thanh bắt đầu hối hận về những chuyện mà bản thân đã làm với Tô Nghênh Hạ. Nếu không phải vì bắt Tô Nghênh Hạ, cô ta chắc chắn sẽ không thể nào rơi vào kết cục như vậy. Bây giờ bởi vì chơi với lửa có ngày chết cháy mà cô ta phải bỏ mạng, sự hối hận trong lòng Hàn Thanh đã không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa rồi.
“Hàn Tam Thiên, cầu xin anh, xin anh cho
tôi một cơ hội, xin anh bỏ qua cho tôi đi." Hàn Thanh khóc lóc thảm thiết lập đầu với Hàn Tam Thiên cầu xin anh tha mạng. Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô ta nhận thức rõ ràng về thân phận của mình như thế.
Sắc mặt của Hàn Tam Thiên lạnh như băng. Anh không có một chút thương hại nào nhìn về phía Hàn Thanh, thản nhiên nói: “Từ giây phút cô bắt Nghênh Ha đi thì vận mệnh của cô đã được định sẵn rồi. Đừng trách tôi, tất cả mọi chuyện đều là do cô tự làm tự chịu.”
Nói xong, Hàn Tam Thiên dìu Tô Nghênh Hạ, hai vợ chồng run rẩy đi ra khỏi khách sạn. Anh không muốn Tô Nghênh Hạ nhìn thấy mấy cảnh tượng như thế này.
Hàn Thanh hét đến khàn cả giọng. Cô ta hi vọng có thể dùng hết tất cả mọi sức lực để đổi lại sự tha thứ của Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là dã tràng se cát. Hàn Tam Thiên đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Kỳ Hổ vươn tay về phía Hàn Thanh, siết chặt cổ cô ta. Khi hô hấp càng lúc càng khó khăn, trên mặt Hàn Thanh đã tràn đầy nước mắt và sự hối hận. Chẳng qua lúc này cô ta hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Bên ngoài khách sạn, Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên: “Cô ta thật sự sẽ chết
sao?”
“Đương nhiên là không rồi, anh chỉ muốn dọa cô ta mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ muốn quay đầu nhìn tình cảnh bên trong khách sạn, có điều cô đã cố kiềm chế lại. Tuy rằng đã đoán được câu nói này của Hàn Tam Thiên rất có thể là đang an ủi cô, nhưng nếu anh đã nói như thế, vậy thì cô cũng chấp nhận tin tưởng lời nói dối thiện ý này.
Trong thế giới của Tô Nghênh Hạ, lời nói dối cô có thể tiếp nhận đều là lời nói được thốt ra từ trong miệng của Hàn Tam Thiên. Cho dù Hàn Tam Thiên nói gì, Tô Nghênh Hạ cũng bằng lòng tin tưởng anh.
“Anh đưa em về nhà.” Hàn Tam Thiên nói.
Tuy Tô Nghênh Hạ đã bị đánh một chút nhưng đều chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, so với vết thương nghiêm trọng của Hàn Tam Thiên, quả thực là nhỏ bé không đáng kể. Thế nên cô không đồng ý với lời nói của Hàn Tam Thiên: “Không được, em
đưa anh về bệnh viện.”
Hàn Tam Thiên cố chấp lắc đầu, nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
Nếu không đưa Tô Nghênh Hạ về nhà, Hàn Tam Thiên làm sao có thể an tâm quay trở về bệnh viện được.
Hai người Kỳ Hổ và Thích Y Vân đi theo ở phía sau. Bốn người họ kẻ trước người sau đi thẳng về phía khu biệt thự ĐỉnhVân.
Đôi mắt của Thích Y Vân ngập tràn sự ngưỡng mộ, cô ta cũng không thèm che
giấu. Bây giờ vết thương của Hàn Tam Thiên nặng đến mức nào trong lòng cô ta hiểu rất rõ, nhưng mặc dù ở trong tình cảnh như vậy, anh vẫn nhịn đau để đưa Tô Nghênh Hạ về nhà. Đoạn đường này đối với người bình thường mà nói sẽ đi vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng đối với anh mà nói, nó lại vô cùng đau đớn... Cho dù như thế, Hàn Tam Thiên vẫn tình nguyện cắn răng đưa Tô Nghênh Hạ về nhà.
“Người đàn ông như vậy sao có thể khiến cho người ta không si mê được chứ?" Thích Y Vân cảm thán nói.
“Cô thích tôi sao?” Kỳ Hổ đột nhiên trợn tròn mắt, đột nhiên lên tiếng hỏi Thích Y
Vân.
Thích Y Vân nhịn không được trợn trắng mắt, nói với vẻ khinh bỉ: “Đồ cao to, làm người thì phải biết biết thân biết phận.”
“Tôi đánh nhau rất giỏi, hơn nữa dáng vẻ cũng không tệ, tôi đương nhiên là tự biết thân biết phận.” Kỳ Hổ nói.
Thích Y Vân lắc đầu, cũng lười tranh cãi với Kỳ Hổ.
Trở về biệt thự Sơn yên, lúc Tô Nghênh Hạ ấn chuông cửa, bên trong nhanh chóng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hơn nữa không chỉ của một người. Xem ra Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu vì lo lắng cho sự an toàn của Tô Nghênh Hạ nên cả hai đều không ngủ được.
Tô Nghênh Hạ cười nhạt, nói: “Không ngờ hai người họ vẫn đang đợi em.”
Hàn Tam Thiên cũng bật cười, sự quan tâm của hai người này dành cho Tô Nghênh Hạ khiến anh cảm thấy rất vui mừng.
Khi cánh cửa được mở ra, Tưởng Lam nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, cảm xúc lập tức trở nên kích động. Bà kéo lấy tay Tô Nghênh Hạ, nói với vẻ mặt trách cứ: “Nghênh Hạ, con đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về nhà?"
“Mẹ, con không sao.” Tô Nghênh Hạ nói.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam giơ tay lên, cẩn thận dè dặt chạm vào má của cô, đau lòng nói: “Là ai làm vậy.”
Lúc này Tưởng Lam đã nhìn thấy Hàn Tam Thiên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cậu còn chưa hại Tô Nghênh Hạ đủ sao?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì Tương Lam đột nhiên giơ tay đẩy Hàn Tam Thiên ra.
Nếu cơ thể của anh không bị thương thì chút sức lực này của Tưởng Lam đối với Hàn Tam Thiên mà nói nó cũng không tính là gãi ngứa. Nhưng bây giờ có thể anh bị thương nghiêm trọng, cho dù là sức lực
của Tưởng Lam cũng đủ khiến Hàn Tam Thiên ngã sõng soài xuống dưới đất.
Hàn Tam Thiên không còn chút súc nào để chống lại những lực tác động ở bên ngoài, vẻ mặt vô cùng đau đớn ngồi bệt ở dưới đất.
Tô Nghênh Hạ khẩn trương ngồi xổm xuống, hỏi Hàn Tam Thiên: “Tam Thiên, anh có sao không.”
Vẻ mặt của Tưởng Lam vô cùng lạnh nhạt, tuy đã nhận thấy có gì đó không đúng. Một người đàn ông trưởng thành như Hàn Tam Thiên sao có thể bị bà đẩy
nhẹ một cái đã té xuống đất chứ?
Nhưng bà cũng không quan tâm trên người Hàn Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy anh, sự chán ghét trong lòng Tưởng Lam càng ngày càng tăng lên.
“Tô Quốc Diệu, đưa con gái vào nhà.” Tưởng Lam nói với Tô Quốc Diệu.
Đối với lời nói của Tưởng Lam, Tô Quốc Diệu không dám không nghe theo, chỉ có thể kéo Tô Nghênh Hạ vào trong nhà.
Tưởng Lam đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, điệu bộ giống như là bậc bề trên, nhẹ một cái đã té xuống đất chứ?
Nhưng bà cũng không quan tâm trên người Hàn Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy anh, sự chán ghét trong lòng Tưởng Lam càng ngày càng tăng lên.
“Tô Quốc Diệu, đưa con gái vào nhà." Tưởng Lam nói với Tô Quốc Diệu.
Đối với lời nói của Tưởng Lam, Tô Quốc Diệu không dám không nghe theo, chỉ có thể kéo Tô Nghênh Hạ vào trong nhà.
Tưởng Lam đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, điệu bộ giống như là bậc bề trên, “Tôi muốn đến, ai cản được tôi?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Tưởng Lam nghiến răng nghiến lợi, khu biệt thự Đỉnh Vân là của nhà họ Thiên, mà Hàn Tam Thiên và nhà họ Thiên lại có quan hệ rất tốt, đám người bảo an nhìn thấy Hàn Tam Thiên đương nhiên sẽ không ngăn cản anh. Việc này cũng giống như cửa lớn của biệt thự Sơn Yêu, mãi mãi đều rộng mở với Hàn Tam Thiên.
Chẳng qua tình cảnh này chỉ là tạm thời mà thôi, theo như Tưởng Lam quan sát,
biệt thự Sơn Yêu sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi sự quản lý của nhà họ Thiên.
“Loại mặt dày mày dạn như cậu có khác gì một con chó ghẻ không? Khiến cho người ta ghê tởm cực kỳ.” Tưởng Lam độc mồm độc miệng nói.
Hàn Tam Thiên không còn sức lực để đứng dậy, nghe được những lời nói độc ác của Tưởng Lam, anh cũng không còn sức để phản bác, chỉ có thể xua tay.
“Cậu muốn chết thì chết xa một chút, đừng chết trước cửa nhà tôi. Nơi này sớm đã không còn là của cậu nữa rồi." Tưởng Lam nói xong, bèn xoay người đi vào biệt thự, đóng mạnh cửa lại.
Nhớ lúc đầu khi vừa mới dọn vào biệt thự Sơn Yêu, thái độ của Tưởng Lam đối với Hàn Tam Thiên tốt vô cùng. Nhưng bây giờ, khi chủ nhân của biệt thự Son Yêu trở thành Tô Nghênh Hạ, tốc độ trở mặt của bà con nhanh hơn lật sách, có lẽ đây chính là biểu hiện rõ nhất của sự tham phủ phụ bần. Tưởng Lam không hề quan tâm tất cả những thứ mà bà có được rất cuộc là của ai, cũng sẽ không nhớ tới chút tình cảm này. Trong mắt bà, không có lợi ích tiếp theo thì sẽ được xếp chung với mấy thứ không có giá trị. Hàn Tam Thiên không có cách nào tự
mình đi xuống núi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thích Y Vân, bảo Kỳ Hổ lên núi đón anh.
Nhưng đợi trong chốc lát, người lên núi lại không phải là Kỳ Hổ, mà chỉ có một mình Thích Y Vân.
Cô ta không nói chuyện này cho Kỳ Hổ biết, chỉ bảo cậu đợi ở trước của.
“Kỳ Hổ đâu?” Hàn Tam Thiên hỏi Thích Y Vân.
“Tên ngốc đó cho rằng tôi thích anh ta, bây giờ chắc đang trốn ở một góc nào đó vui cười hớn hở rồi. Nếu đã như thế, sao phải quấy rầy ảo tưởng của anh ta chứ?" Thích Y Vân nói.
“Nhưng tôi phải xuống núi thế nào, bây giờ tôi hoàn toàn không cử động được.” Hàn Tam Thiên nói.
Thích Y Vân đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ngồi xổm xuống, nói: “Lẽ nào tôi không thể cõng anh xuống núi sao?"
Hàn Tam Thiên sửng sốt, để cho một người phụ nữ cõng anh! Loại chuyện này anh chưa từng thử qua bao giờ.
“Nếu anh không để tôi cũng thì chuẩn bị uống sương sớm cả đêm đi, tôi sẽ không gọi anh ta đến đây đón anh đâu.” Thích Y Vân nói.
Hàn Tam Thiên nghe xong, bất đắc dĩ nở nụ cười. Cô gái này đúng là rất cố chấp. Từ phương diện nào đó mà nói, cô ta giống y như anh vậy. Nhưng có lúc, người cố chấp ngoại trừ thương tích đầy mình ra thì cũng không đạt được một lợi ích nàocả.
“Thích Y Vân, cô có làm nhiều hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được trái tim của tôi đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
“Anh thay đổi hay không thay đổi thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ làm việc mà bản thân muốn làm mà thôi. Mau lên, tôi còn phải về nhà ngủ nữa, đừng làm chậm trễ việc dưỡng da của tôi. Nếu tôi mà xấu đi, sẽ ăn vạ anh cả đời đó.” Giọng điệu của Thích Y Vân chứa đầy sự uy hiếp.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 48 |