Ở khách sạn Bán Đảo, sau khi hàn Yên về đến phòng thì lòng dạ không yên, cho hai mắt đã nhắm cũng không có cách nào ngủ được, xoay qua xoay lại một lúc rất cuộc ngồi dậy.
Mặc dù với cô mà nói cái chết của Hàn Thanh không hề có chút đồng tình nào, cũng không hề thấy áy náy khi không cứu được Hàn Thanh, thế nhưng mà Hàn Tam Thiên làm như vậy lại khiến cô ta không cách nào tiếp nhận được, tục ngữ nói đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không hề để ý đến cô ta,
điểm này khiến cô ta càng nghĩ càng giận.
“Nếu không phải cha không cho tôi gây hại đến mạng sống của anh, thì anh đã sớm chết rồi, làm sao có thể ở trước mặt tôi mà ngông cuồng như vậy.” Ánh mắt Hàn Yên lộ ra vẻ ngoan độc mà không cam lòng, ở khu người Hoa tại nước Mỹ, cô ta là đại tiểu thư đỉnh danh, bất kỳ kẻ nào nói chuyện với cô đương nhiên sẽ phải giảm âm lượng xuống, dành cho cô ta sự tôn kính lớn nhất, nhưng trên người Hàn Tam Thiên, Hàn Yên không chỉ một lần nhận lấy sự bất kính của Hàn Tam
Thiên.
Lúc này, Hàn Yên đột nhiên vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra, nếu như cha không muốn Hàn Tam Thiên chết, vậy thì nói chuyện này cho ông ấy biết, có thể khiến ông ấy thay đổi ý định hay không?
Cảm xúc của Hàn Yên mới nổi lên đã ngay lập tức bấm số điện thoại của cha cô ta
Ngay lúc điện thoại kết nối, Hàn Yên đã khóc ròng ròng, kỹ năng diễn ăn sâu vào thân thể khiến cho người ta không phát hiện được ra sơ hở nào.
“Yên Nhi, con sao thế, làm sao đột nhiên lại khóc, có kẻ nào bắt nạt con phải không.” Giọng nói của đầu bên kia điện thoại khẩn trương hỏi.
“Cha, Hàn Thanh chết rồi, là bị Hàn Tam Thiên giết, cha không cho con giết anh ta nhưng mà thủ đoạn của anh ta lại cực kỳ độc ác, vậy mà lại ra tay với Hàn Thanh, Hàn Thanh là chị em tốt lớn lên từ nhỏ với con, con đối xử với cô ấy như em gái ruột vậy, nhưng mà Hàn Tam Thiên lại...... lại không hề mềm lòng.” Hàn Yên đau lòng gần chết mà khóc kể lể, dựa vào khả năng diễn của cô ta, nếu đi tham gia mấy buổi tuyển diễn viên, muốn cầm lấy vai nữ chính khẳng định không thành vấn đề.
Đầu bên kia điện thoại nghe được Hàn Thanh bị Hàn Tam Thiên giết, im lặng một lúc mới mở miệng: “Hàn Thanh chỉ là người ngoài mà thôi, trong người không có chảy máu của họ Hàn, chết rồi thì thôi đi."
“Cha” Hàn Yên kích động phản bác lại: “Sao cha có thể nói như vậy, cô ấy là chị em tốt của con, con nhất định phải giúp cô ấy báo thù, nếu không cô ấy sẽ chết không nhắm mắt.”
“Hàn thanh ở nhà họ Hàn nhiều năm như vậy, chuyện cáo mượn oai hùm làm ra cũng không ít, con xem cô ta như chị em thế nhưng cô ta thì sao, lợi dụng danh tiếng của con làm biết bao nhiêu chuyện xấu ở bên ngoài, loại người này không đáng để con đau lòng.” Đầu bên kia điện thoại an ủi.
Hàn Yên vốn muốn mượn cơ hội này để cha cô ta thả ra, cho phép cô ta giết Hàn Tam Thiên, cho nên lời nói an ủi với cô ta
mà nói, không hề có chút tác dụng nào, dù sao thật ra cô ta cũng không phải là thật sự đau lòng.
“Không, con nhất định phải thay Hàn Thanh trả thù, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hàn Tam Thiên đâu.” Giọng nói của Hàn Yên kiên định,
“Nếu đã như vậy, con trở về đi, chuyện này cha sẽ lại sắp xếp người đi làm.” Đầu bên kia điện thoại nói.
Hàn Yên ngây ngẩn cả người, mặc dù
mới đầu cô ta không muốn đến thành phố Thiên Vân, cảm thấy thành phố rác rưởi này cơ bản không xứng với cô ta, nhưng mà bây giờ, cô ta đã bố trí đến một nửa giai đoạn, nếu như lại rời đi vào lúc này, chẳng phải Hàn Tam Thiên sẽ cho rằng cô ta chủ động đầu hàng nhận thua?
Loại chuyện này Hàn Yên tuyệt đối sẽ không chấp nhận, cô ta sẽ không lưu lại bất kỳ câu chuyện gì với đầu đề là Hàn Tam Thiên, càng sẽ để không cho bất kỳ kẻ nào chế nhạo.
“Cha, con không quay về.” Hàn Yên yêu ớt đáp.
“Nếu không muốn quay về, cứ dựa theo lời cha nói mà làm, mặc dù chi nhánh họ Hàn cha không hề coi trọng nhưng cuối cùng chúng ta cũng là chảy chung một
mạch máu, cha cũng không muốn các con tự giết lẫn nhau, sau này khi cha nằm xuống, còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông." Đầu bên kia điện thoại nói.
Hàn Yên hít sâu một hơi, vốn cô ta cho rằng việc này có thể khiến cho cô ta thay đổi thái độ, không nghĩ đến một chút tác dụng cũng không có, có điều chuyện này với Hàn Yên mà nói cũng có chỗ tốt, chí ít cô ta hiểu rõ ý định của cha mình kiên định, cho dù cô ta muốn Hàn Tam Thiên chết, cũng phải làm cho chuyện không có liên quan đến mình.
May là Tưởng Lam cũng hy vọng Hàn Tam Thiên phải chết, còn có thể lợi dụng
| bà ta để làm chuyện này.
“Đúng rồi, gần đây em trai con thế nào, không có làm ra chuyện gì chứ.” Đầu bên kia điện thoại hỏi.
Đã rất lâu rồi Hàn Yên chưa từng gặp qua nó, dựa theo sở thích của cậu hắn nó, khẳng định hiện tại đang lưu luyến ở nơi ong bướm nào đó, có điều loại chuyện này cũng không thể nói cho cha biết được.
“Không có, nó ở thành phố Thiên Vân rất
nghe lời, cha cứ yên tâm đi.” Hàn Yên đáp.
“Được, bên con chắc là đêm khuya rồi, sớm nghỉ ngơi đi.” Đối phương nói xong trực tiếp tắt điện thoại.
Hàn Yên ném mạnh điện thoại ném xuống đất làm cho nó vỡ nát, vẻ mặt cô ta dữ tợn đâu còn chút nào buồn ngủ.
“Tưởng Lam, hy vọng bà có giá trị để lợi dụng, đừng khiến tôi thất vọng, bằng không tôi chỉ có thể giết bà.” Hàn Yên cắn
răng nghiến lợi nói.
Ngày thứ hai, xung quanh phòng bệnh của Hàn Tam Thiên đều là bác sĩ nổi tiếng, đây đều là người mà Mặc Dương tìm đến, bởi vì hôm qua ra khỏi bệnh viện, Mặc Dương lo lắng vết thương của Hàn Tam Thiên sẽ nặng thêm, sẽ còn sót lại vấn đề di chứng, cho nên gần như kêu hết tất cả bác sĩ giỏi trong bệnh viện đến kiểm tra cơ thể Hàn Tam Thiên,
Cũng may tố chất cơ thể của Hàn Tam Thiên vốn đã khỏe, cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, sau đó tình trạng khôi phục cũng không có vấn đề, sẽ không xuất hiện tình huống di chứng.
Đợi đến một đám bác sĩ rời đi, Hàn Tam Thiên không biết nói gì với Mặc Dương: “Về sau đừng làm lớn chuyện như thế lớn, tôi cũng không phải là khỉ trong vườn bách thú, nhiều người như vậy đều nhìn chằm chằm vào tôi có một người để làm gì."
Mặc Dương lườm Hàn Tam Thiên: “Nếu cậu có thể ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở bệnh viện, tôi cũng sẽ không phải gọi nhiều người đến như vậy.”
“Vậy là lỗi của tôi rồi?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Mặc Dương xấu hổ vuốt mũi: “Yên tâm đi, tôi đã cho người đi bảo vệ em dâu rồi, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, nếu không tôi sẽ lấy
đầu chuộc tội.”
“Tôi cần đầu anh làm gì, khuôn mặt xấu như vậy, chẳng lẽ muốn đổi cho bản thân sao?” Hàn Tam Thiên khinh thường.
Mặc Dương tức giận giơ nắm đấm với Hàn Tam Thiên: “Cậu thì biết cái gì, loại mị lực như ông chú tôi đây thế nhưng bây giờ đang là nam thần trong suy nghĩ của rất nhiều em gái nhỏ, chẳng lẽ cậu không biết hiện tại đang lưu hành phong cách đại thúc sao?”
“Thích Y Vân, buồn nôn không?” Hàn Tam Thiên quay đầu hỏi Thích Y Vân.
“Buồn nôn.” Thích Y Vân không hề do dự gật đầu.
Mặc Dương tức gần chết, ngón tay chỉ vào Hàn Tam Thiên không ngừng phát run, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể nói: “Giỏi cho cậu tên Hàn Tam Thiên, cấu kết với người
ngoài bắt nạt tôi đúng không, cậu chờ, chờ cậu tốt rồi, tôi muốn quyết đấu với cậu.”
“Lời này tôi sẽ nhớ kỹ, anh cũng đừng nuốt lời đấy”. Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên nghiêm túc.
Mặc Dương vội vàng xua tay sợ hãi: “Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, làm sao lại xem là thật chứ, bản lĩnh của cậu vô địch thiên hạ, tôi có chỗ nào đánh thắng được.”
Năm đó Mặc Dương cũng là dựa vào năm đấm mà xuất đạo, dùng nắm đấm để đánh thiên hạ, nhưng so với Hàn Tam Thiên, sự
chênh lệch bên trong anh ta cực kỳ rõ ràng, dù sao anh ta cũng đã được chứng kiến cảnh Hàn Tam Thiên phát huy ở sàn đầu boxing dưới lòng đất, anh ta nào dám thật sự quyết đấu với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng là nói đùa với Mặc Dương mà thôi, nếu như thật sự đánh nhau, ngay cả cơ hội để phản kháng Mặc Dương cũng không có.
“Hôm nay thời tiết không tồi, đẩy tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành đi, mùi thuốc khử trùng trong phòng khó chịu
muốn chết.” Hàn Tam Thiên nói với Thích Ý Vân.
Thích Ý Vân gật đầu, sau khi chuẩn bị xe lăn rồi thì hợp sức với Mặc Dương đỡ Hàn Tam Thiên ngồi lên xe lăn, đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Mặc Dương nhìn hai người rời đi, than thở lầm bầm lầu bầu: “Tên nhóc này
với ai nhìn cũng giống như một đôi, thật sự là lo lắng thay cho em dâu mà.”
Chuyên môn của khu nội trú có một vườn
hoa nhỏ cho người đi bộ, không khí nơi này là tươi mát nhất trong toàn bộ trong bệnh viện, mỗi khi buổi sáng đến hay khi chạng vạng tối, bệnh nhân và người nhà ra ngoài đi bộ đều không ít.
Lúc hai người chính đi tới, một người cô gái mặc chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài đột nhiên chặn ở trước mặt bọn họ.
Hàn Tam Thiên nhìn thấy đôi chân này cũng không tệ lắm, thế nhưng khi Hàn Tam Thiên thấy rõ mặt của cô ta liền có hơi mất kiên nhẫn. - 13:43 G 20 @ 246 | Trang 22
“Hàn Tam Thiên, không nghĩ đến bây giờ anh thảm như vậy, còn phải ngồi xe lăn, sẽ không phải sau khi bị Tô Nghênh Hạ quăng đi liền nhảy lầu tự sát nhưng không ngã chết mà khiến chân té gãy chứ?” Tô Dưỡng Hàm ra vẻ chế giễu nói với Hàn Tam Thiên, hôm nay cô ta đến bệnh viện thăm một người bạn, không nghĩ tới còn có thể gặp được Hàn Tam Thiên, điều này khiến tâm tình cô ta đột nhiên tốt lên hẳn, kể từ khi biết Hàn Tam Thiên ly hôn với Tô Nghênh Hạ, Tô Dưỡng Hàm vẫn luôn đang tìm cơ hội để ném đá xuống giếng, xem Hàn Tam Thiên như trò cười, không
nghĩ đến lại gặp ở trong bệnh viện.
“Đúng vậy, nhảy đến một nửa thì đột nhiên hối hận, nên đã cùng ông trời thương lượng thử, té gãy chân là được rồi, đừng lấy mạng tôi đi." Hàn Tam Thiên thản nhiên.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 53 |