Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Lời nói của Hàn Tam Thiên khiến cho Tô Diệc Hàm khinh miệt cười lên, tình trạng hiện tại của tên phế vật này đã thê thảm như vậy mà lại còn có tâm tình đùa giỡn.

“Xem ra tâm tình của anh cũng không tệ lắm.” Tô Diệc Hàm nói.

“Chẳng lẽ có chuyện gì đáng để tôi đau lòng sao?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.

Tô Diệc Hàm gật đầu, nói: “Nếu như đổi lại thành những người khác bị phụ nữ đá thì việc này mất thể diện đến mức không còn mặt mũi gặp người khác rồi. Nhưng mà loại người vô dụng da mặt dày như

Lời nói của Hàn Tam Thiên khiến cho Tô Diệc Hàm khinh miệt cười lên, tình trạng

hiện tại của tên phế vật này đã thê thảm như vậy mà lại còn có tâm tình đùa giỡn.

“Xem ra tâm tình của anh cũng không tệ lắm.” Tô Diệc Hàm nói.

“Chẳng lẽ có chuyện gì đáng để tôi đau lòng sao?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.

Tô Diệc Hàm gật đầu, nói: “Nếu như đổi lại thành những người khác bị phụ nữ đá thì việc này mất thể diện đến mức không còn mặt mũi gặp người khác rồi. Nhưng

mà loại người vô dụng da mặt dày như

anh chỉ sợ đã thành thói quen. Dù sao bất lực nhiều năm như vậy, bị người khác mắng chửi cũng đã miễn dịch từ lâu rồi.”

“Nếu cô biết tôi miễn dịch còn đến đây cười nhạo tôi, không phải phí lời sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Vẻ mặt dửng dưng của Hàn Tam Thiên khiến cho Tô Diệc Hàm vô cùng tức giận. Sau khi cô ta nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì cố ý xuất hiện để bỏ đá xuống giếng nhưng thái độ của Hàn Tam Thiên lại không khiến cô ta có một chút cảm giác bỏ đá xuống giếng nào.

bản thân.

“Hàn Tam Thiên, mặt mũi của đàn ông trên đời này đều bị anh vứt sạch hết rồi, anh thừa dịp còn sớm đi chết đi, sống cũng chỉ lãng phí không khí thôi.” Sau khi Tô Diệc làm nem lại những lời này thì nhanh chóng đi khỏi. Cô ta sợ nếu nói thêm gì nữa thì phổi của bản thân cũng sẽ bị tức đến nổ mất.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, với tính tình xốc nổi của Tô Diệc Hàm vậy mà lại muốn trách mắng anh, đây không phải là chuyện cười sao?

“Tôi đi lấy chút đồ, ở đây chờ tôi.” Thích Y Vân nói với Hàn Tam Thiên, sau đó nhanh chóng đi khỏi.

Sau khi rời khỏi vườn hoa, Thích Y Vân đuổi kịp Tô Diệc Hàm, hơn nữa còn chắn trước mặt cô ta.

Mặc dù Thích Y Vân không trang điểm nhưng cô ta không mang mắt kiếng, cho dù là mặt mộc cũng có thể khiến cho người khác mặc cảm.

“Cô làm gì vậy? Còn không đi chăm sóc tên phế vật đó đi, cản trở tôi làm gì. Cô

“Tôi đi lấy chút đồ, ở đây chờ tôi.” Thích Y Vân nói với Hàn Tam Thiên, sau đó nhanh chóng đi khỏi.

Sau khi rời khỏi vườn hoa, Thích Y Vân đuổi kịp Tô Diệc Hàm, hơn nữa còn chẳn trước mặt cô ta.

Mặc dù Thích Y Vân không trang điểm nhưng cô ta không mang mắt kiếng, cho dù là mặt mộc cũng có thể khiến cho người khác mặc cảm.

“Cô làm gì vậy? Còn không đi chăm sóc tên phế vật đó đi, cản trở tôi làm gì. Cô

là ai không?” Thích Y Vân nói.

Cô biết anh ấy là ai?” Tô Diệc Hàm lập tức hứng thú, bởi vì cho đến bây giờ cô ta cũng không biết đối phương là ai, trong lòng vô cùng tò mò.

“Đương nhiên biết, hơn nữa tôi còn biết phần sính lễ này cũng không phải là cho cô. Cho đến bây giờ, chẳng qua cô chỉ tự mình đa tình mà thôi.” Thích Y Vân cười

nói.

Tô Diệc Hàm là một người vô cùng thích sĩ diện, làm sao có thể sẽ tự mình đa tình chứ. Nhà họ Tô ngoại trừ cô ta ra thì ai có

tư cách nhận được phần sính lễ này.

“Cô không biết gì cả mà lại mở miệng nói bậy, sính lễ không phải của tôi chẳng lẽ là của cô sao? Cô biết nhà họ Tô có những người nào không? Làm sao những người đó có tư cách so với tôi.” Tô Diệc Hàm khinh thường nói.

Thích Y Vân gật đầu một cách sâu sắc, nói: “Quả thật những người phụ nữ khác của nhà họ Tô không xinh đẹp bằng cô, nhưng chẳng lẽ cô quên vẫn còn có Tô Nghênh Hạ sao?”

“Ha ha ha ha ha.” Tô Diệc Hàm ôm bụng

cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Thích Y Vân giống như đang nhìn một đứa ngu si rồi nói: “Cô là kẻ ngu từ đâu xuất hiện vậy, cả Vân Thành đều biết Tô Nghênh Hạ gả cho tên vô dụng Hàn Tam Thiên, làm sao có thể có người đưa sính lễ cho cô ta chứ.”

“Chẳng lẽ cô không nghĩ đến người đưa sính lễ là Hàn Tam Thiên sao?" Thích Y Vân nói.

Tô Diệc Hàm sửng sốt, sau đó cười nghiêng ngả, ôm bụng nói: “Con người của cô thật buồn cười, không biết đầu óc có bệnh không nữa. Sính lễ của Hàn Tam

Thiên đưa, làm sao có thể chứ. Loại vô dụng như anh ta có nhiều tiền vậy sao?”

“Đúng rồi, cô vẫn chưa biết thân phận của anh ta nhỉ. Muốn biết không, tôi có thể nói cho cô biết.” Thích y Vân nói.

“Một tên bắt con vô dụng thôi, có thể có thân phận gì. Anh ta là một đống bùn loãng, một con chó chết.” Tô Diệc Hàm cười lạnh nói.

“Nếu như trong mắt cô, tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn tại Yên Kinh chỉ là bùn loãng chó chết thì cô khiến tôi không thể nói được gì nữa." Thích Y Vân nói.

Tiểu thiếu gia của nhà họ Hàn tại Yên

Kinh!

Nhà họ Hàn tại Yên Kinh!

Bốn chữ này khiến cho Tô Diệc Hàm ngây ngẩn trong nháy mắt, cô ta cũng đã từng nghĩ như vậy nhưng mà cô ta cảm thấy dường như đây là chuyện không thể nào. Làm sao người của nhà họ Hàn tại Yên Kinh lại có thể đến nhà họ Tô nho nhỏ của bọn họ cầu hôn chứ? Hơn nữa Hàn Tam Thiên là người của nhà họ Hàn tại Yên Kinh, việc này càng giống như là một

chuyện cười vô cùng hoang đường.

“Tôi thấy cô thật sự có bệnh, nếu như Hàn Tam Thiên là tiểu thiếu gia nhà họ Hàn thì làm sao anh ta có thể ở rể nhà họ Tô." Tô Diệc Hàm nói.

“Nếu như cô không tin lời tôi nói thì có thể trở về thử hỏi Tô Hải Siêu sẽ biết, anh ta rất hiểu rõ thân phận của Hàn Tam Thiên. Nhưng mà anh ta không nói với cô chắc là sợ sẽ đả kích cô thôi.” Thích Y Vân cười nói, ngay sau đó đi đến bên cạnh Tô Diệc Hàm nhẹ giọng nhắc nhở: “Có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, thân phận của Hàn Tam Thiên là không thể đưa ra ánh sáng

được. Nếu ai dám tiết lộ tin tức này, kết quả chính là chết. Chắc cô cũng biết rõ nhà họ Hàn tại Yên Kinh lợi hại bao nhiêu

chứ?”

Nói xong, bước chân của Thích Y Vân nhẹ nhàng rời đi. Sở dĩ muốn nói lời này với Tô Diệc Hàm là bởi vì trong lòng cô ta bất bình giùm Hàn Tam Thiên. Dựa vào đâu một người phụ nữ đầu đường xó chợ cũng có tư cách chỉ trỏ Hàn Tam Thiên?

Hơn nữa Thích Y Vân cũng rất nắm chắc, Tô Diệc Hàm không dám tiết lộ thân phận của Hàn Tam Thiên, đặc biệt là sau khi cô ta đến gặp Tô Diệc Hải để nghiệm chứng

thân phận của Hàn Tam Thiên. Tô Diệc Hải cũng không để cô ta tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Tô Diệc Hàm sửng sốt tại chỗ một lúc lâu, cô ta không hiểu tại sao Thích Y Vân lại nói chuyện này với cô ta. Nhưng nếu như nói dối thì sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, vốn dĩ không có ý nghĩa.

Cũng tức là tất cả những lời nói của cô ta rất có thể là sự thật.

Sính lễ, là cho Tô Nghênh Hạ.

Mà tên bắt con vô dụng trong nhận thức

của cô ta lại là tiểu thiếu gia nhà họ Hàn tại Yên Kinh.

Việc này khiến cho trong lòng Tô Diệc Hàm bị chấn động thật lớn, nhưng nếu không nhận được sự chứng thực của Tô Hải Siêu thì cô ta tuyệt đối không muốn tin

chuyện này.

Nghĩ đến lúc sính lễ đưa đến nhà họ Tô, Tô Diệc Hàm còn châm biếm Tô Nghênh Hạ một trận. Nếu như đây là sự thật, như vậy ngày hôm đó sự châm biếm của cô ta đối với Tô Nghênh Hạ dường như trở nên vô cùng buồn cười.

Thích Y Vân trở lại vườn hoa, phát hiện Hàn Tam Thiên đang trò chuyện rất vui vẻ với một cậu bé trai đầu trọc, mặc quần áo bệnh nhân.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu bé, chắc là bệnh cũng không nhẹ. Mà bên cạnh hai người còn có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng đó, đoán chừng là mẹ của cậu bé.

Sau khi Thích Y Vân đến gần mới nghe Hàn Tam Thiên nói: “Lời nói của anh vô cùng chính xác, ngày mai sẽ có người quyên cho em một khoản tiền. Sau này em cũng có thể khỏe lại, chờ đến khi em

lớn rồi thì phải làm một người đàn ông thực thụ, chăm sóc cho mẹ em thật tốt."

Trong cuộc nói chuyện phiếm vừa rồi, Hàn Tam Thiên biết được cậu bé bị bệnh nặng, hơn nữa còn cần một khoản tiền chữa bệnh đáng kể. Nếu như không mau chóng điều trị thì cậu sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Mặc dù nhận được một ít viện trợ của xã hội nhưng số tiền này còn thiếu rất nhiều. Thảm hại hơn đó là sau khi cha cậu bé biết cậu bị bệnh thì bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian. Mọi chuyện đều nhờ mẹ cậu mới chống đỡ được đến bây giờ.

“Anh.” Cậu bé móc ra một sợi dây đỏ từ trong túi quần, cầm tay Hàn Tam Thiên và cột vào cổ tay Hàn Tam Thiên rồi nói: “Mẹ nói vật này có thể giữ bình an. Em tặng cho anh, hy vọng anh có thể nhanh chóng khỏe lại.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.