Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã biến thành bọt nước!

Chuyện này là một lần thay đổi số phận đối với Tề Nhiễm. Từ giờ phút này, có thể khiến cho cuộc sống về sau của cô bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thế nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, lại chỉ là một chuyện nhỏ như nhấc tay gật đầu, thậm chí rất nhanh sẽ bị anh quên đi, bởi vì loại chuyện này hoàn toàn không đáng để anh nhớ kỹ trong lòng.

Lúc này, Hàn Tam Thiên và Mặc Dương ngồi trên một chiếc xe đỗ trước của thị chính.

"Ông ta chính là Lưu Đạt, tiếp xúc với tập

đoàn nhà họ Hàn hầu như là một mình ông ta. Ông ta ôm đồm chuyện này, ở chuyện này kiếm chác được rất nhiều

món béo bở. Tôi điều tra tất cả họ hàng và tình nhân bí mật của ông ta thì có mấy cái thẻ ngân hàng đột nhiên nhận được một số tiền lớn, tin rằng đó đều là tập đoàn nhà họ Hàn cho ông ta." Mặc Dương nói với Hàn Tam Thiên.

"Chuyện này anh làm rất tỉ mỉ, nhưng chúng ta không chỉ là muốn chộp được điểm yếu của ông ta vào trong tay, còn phải khiến ông ta làm việc cho chúng ta mới được." Hàn Tam Thiên nói. Nếu Hàn Yên lấy lòng Lưu Đạt như vậy, thế thì nói

lên ông ta có quyền quyết định tuyệt đối trong chuyện lòng trong phố kia. Một khi đã như vậy, Hàn Tam Thiên sẽ không thể chơi đổ ông ta, mà phải lợi dụng ông ta làm việc cho chính mình.

"Những điểm yếu ấy, hẳn là cũng đủ để đe dọa ông ta."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, rõ ràng không có cùng cái nhìn, nói: "Nếu Lưu Đạt dám thu nhiều tiền như vậy, cho thấy ông ta chắc chắn có biện pháp rửa sạch số tiền kia. Những điểm yếu ấy, e rằng không đủ."

"Vợ và con ông ta đều ở nước ngoài, có cần đi điều tra không?" Mặc Dương nói. Tuy thủ đoạn hơi bỉ ổi, nhưng đối phó với loại người như Lưu Đạt thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt thôi. Không thì, sao ông ta có thể khuất phục chứ.

Tục ngữ nói không tai họa vợ con, mặc kệ là Hàn Tam Thiên đối mặt với loại đối thủ nào, cũng sẽ tuyệt đối không làm bị thương người vô tội, dù thế nào cũng sẽ không lấy người nhà đối phương làm lợi thế. Đây là điểm mấu chốt trong cách làm việc của anh.

Người có thể tàn nhẫn, nhưng không thể tàn nhẫn đến đánh mất lương tri, không thể coi người tốt là súc vật.

"Khỏi cần, việc này là chuyện giữa chúng ta và ông ta, không liên quan đến người vô tội khác." Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương cười cười, ông đã sớm đoán được Hàn Tam Thiên sẽ không đồng ý, chỉ là thuận miệng nói nói vậy thôi.

"Nếu không cần biện pháp này, thì những chuyện khác sẽ dùng không tốt cho lắm đâu." Mặc Dương cảm thán nói.

"Bây giờ ông ta muốn đi đâu?" Hàn Tam Thiên thấy Lưu Đạt lên xe, hỏi Mặc

Dương.

"Thời gian này, hẳn là đi vườn trà, ông ta là một người vô cùng thích uống trà, còn nghiên cứu phương diện này cực kỳ thông thạo." Mặc Dương nói.

"Điều này ngược lại rất giống với bà cụ Tô. Đáng tiếc, cả đời bà ta đều chưa từng được uống trà thật sự tốt nào." Hàn Tam Thiên khẽ cười, bà cụ Tô si mê trà, nhưng suốt đời đều tiếp xúc với trà vô cùng bình thường.

"Muốn đi theo không?" Thấy xe chạy đi, Mặc Dương hỏi.

"Theo." Hàn Tam Thiên nói.

Đi theo xe đi đến một quán trà cực kỳ yên tĩnh, nơi này hầu như không có người đi đường nào đi ngang qua, quán trà cũng có vẻ hơi cũ.

"Nơi này không phải là nơi giấu tình nhân của ông ta chứ? Ít người, nhưng lại là một nơi tốt." Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi Mặc Dương.

Nghe câu ấy, Mặc Dương không nhịn được nở nụ cười.

"Anh cười cái gì?" Hàn Tam Thiên khó

hiểu hỏi.

"Lúc trước, tôi vừa mới biết chỗ này cũng nghĩ giống y chang cậu, có điều tôi điều tra, thì ông chủ của quán trà này lại là một ông cụ sắp bảy mươi tuổi." Mặc Dương nói.

Hàn Tam Thiên giật giật khóe miệng, hiểu lầm này cũng quá lớn rồi. Chẳng qua, loại địa phương, hoàn cảnh như này quả thật thích hợp giấu tình nhân.

"Anh chờ tôi trong xe." Hàn Tam Thiên

nói.

Mặc Dương giơ tay nắm lấy Hàn Tam Thiên, hỏi: "Có thể rút dây đồng rừng hay không? Cậu cứ thế tùy tiện xuất hiện ở trước mặt ông ta, chẳng phải rõ ràng là nói cho ông ta biết chúng ta đang theo dõi ông ta à?"

"Không tự mình nói chuyện, thì sao mà biết ông ta là loại người gì, có thể làm việc cho mình hay không đâu." Hàn Tam Thiên nói. Âm thầm quan sát với anh mà nói vậy là đủ rồi, nếu xác định Lưu Đạt là người

tiếp xúc với Hàn Yên, thế thì Hàn Tam Thiên cần phải phô bày ra lợi thế của bản thân, để Lưu Đạt làm việc cho anh.

"Haiz, tùy cậu vậy. Tôi tin tưởng năng lực của cậu." Mặc Dương thở dài, thả Hàn Tam Thiên ra.

Nhìn Hàn Tam Thiên đi về phía quán trà, đầu Mặc Dương dựa vào cửa kính xe, ánh mắt hơi hơi mơ hồ, bởi vì ngay cả ông cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên có thể đưa ra lợi thế càng hấp dẫn hơn, để Lưu Đạt thay đổi trận doanh. Dù sao, ở mặt sức của thì tập đoàn nhà họ Hàn có thể nghiền qua nghiền lại cậu ta.

Cửa quán trà là một cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, khiến người ta cảm giác hơi dùng sức gõ một chút thôi, thì có thể làm hư cả cánh cửa.

Hàn Tam Thiên hết sức cẩn thận gõ vang cánh cửa, kẹt một tiếng, của trực tiếp mở ra, hiển nhiên cũng không có khóa lại.

Hiện ra trước mặt Hàn Tam Thiên là hình ảnh một cây cầu bắc ngang, quán trà cũ nát này thế mà lại có không gian khác, điều này làm Hàn Tam Thiên bất ngờ.

Phía trong cũng không lớn, nhưng cảnh vật lại nhẹ nhàng thoải mái, có hai người ngồi dưới một cái chòi hóng mát. Trong đó Có một người là Lưu Đạt, một người khác là một ông cụ lọm khọm, có lẽ chính là ông chủ quán trà theo lời Mặc Dương.

Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng chú ý tới Hàn Tam Thiên.

Lưu Đạt nhíu mày trước, còn ông cụ kia lại nở nụ cười hiền từ hô lên với Hàn Tam Thiên: "Người tới là khách, nếu đến đây, thì tiến vào ngồi một chút đi."

Hàn Tam Thiên cũng không tránh, lập tức đi tới dưới chòi hóng mát.

Một bộ trà lộ ra dấu vết năm tháng, tách trà đầy vết ố của nước trà, đây đều là tháng ngày tích lũy mà có.

Trong tách trà của ông có một tầng vết ố dày, nhưng trong tách tách Lưu Đạt lại mỏng hơn rất nhiều, so sánh thì rõ ràng thời gian ông ta đến quán trà này hẳn là không lâu.

Lúc này, ông cụ đưa một cái tách trà cho Hàn Tam Thiên, nó cũng không phải mớitinh, mà là một tầng vết ố thật dày.

Hành động này khiến lông mày của Lưu Đạt nhíu lại hơn, bởi vì lúc trước khi ông ta đi đến quán trà, ông cụ đưa cho ông ta cải tách mới tinh, nhưng người thanh niên kia, tại sao sẽ là một tách trà cũ đầy năm tháng.

Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy hơi khó hiểu, tuy anh không rành trà đạo, nhưng cũng biết loại tách này có thuộc tính riêng, đặc biệt là người yêu thích trà. Bọn họ sẽ không rửa tách trà của mình, cố ý để vết ố lại, mặc dù pha một ly nước suối, cũng sẽ có mùi trà, loại tách ấy với bọn họ quantrọng hơn bất cứ thứ gì.

"Ông ơi, ông đây là..." Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

Ông cụ cười cười, không có giải thích, mà rót trà cho Hàn Tam Thiên, nói: "Thử xem xem hương vị thế nào."

Hàn Tam Thiên cảm thấy trong khí thế nhẹ nhàng điềm tĩnh của ông cụ có một luồng hơi thở của người quyền cao chức trọng, đặc biệt là dáng dấp châm trà, hành động giơ tay mời tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được.

Chẳng lẽ cái quán trà nho nhỏ này lại còn cất giấu người có tài ư?

Đúng rồi!

Nếu như không phải, thì sao Lưu Đạt lại đến chỗ này cơ chứ?

Hàn Tam Thiên nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, vị đắng chát lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, giống như uống thuốc Đông y vậy.

"Ông ơi, đây là trà gì thế, sao lại đắng kinh khủng như vậy." Vẻ mặt Hàn Tam

Thiên vặn vẹo hỏi.

Ông cụ khẽ cười, nói: "Nước sôi."

"Cháu cũng không phải là trẻ con, sao nước sôi lại đắng như thế được, ông đừng đùa cháu." Hàn Tam Thiên nói. Cái vị đó xông thẳng lên ót, thậm chí khiến cho anh có cảm giác bị say.

Ông cụ lại nhắc ấm trà lên, lấy một cái tách bằng thủy tinh rót ra, đúng thật là nước sôi.

"Đắng là cái tách, tôi tưởng cậu sẽ thích mùi vị đó." Ông cụ nói.

Hàn Tam Thiên ngơ ngác, thật đúng là nước sôi. Nói cách khác, anh thấy đắng đều là do vết ố trong tách truyền đến, điều này khiến anh không thể tưởng tượng nổi. Trước kia, rốt cuộc chủ nhân của cái tách này uống nước trà gì mà chỉ mỗi mùi vị của vết ố thôi đã đắng đến nỗi làm anh nghi ngờ cuộc đời.

Lúc này, ông cụ đột nhiên đứng lên, cầm tách trà Hàn Tam Thiên vừa dùng lên, nói với hai người, "Hai người nói chuyện đi, tôi muốn trở về nghỉ ngơi trong chốc lát."

Ông cụ lọm khọm thong thả bước đi, sau khi trở về phòng lập tức đứng thẳng sống lưng, mặt đầy tươi cười nhìn tách trà trong tay, lầm bà lầm bầm nói: "Ông bạn già, cậu ta cũng không thích cái mùi vị này, tôi ở chỗ này chờ mười năm, chính là muốn nhìn cậu ta có bao nhiêu khả năng, đáng tiếc, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thấy được gì."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.