Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Ông cụ đi rồi, khí thế của Lưu Đạt rõ ràng trở nên khác đi, tự rót uống một mình, có một loại cảm giác coi mình như chủ nhân, khí thế cũng mạnh hơn, không thu lại chút nào, giống như cố ý muốn chèn ép Hàn Tam Thiên.

Đối mặt với loại tình huống này, Hàn Tam Thiên cười rất hờ hững, anh từng gặp rất nhiều người có khí thế mạnh mẽ, cái loại chèn ép về mặt tâm lý đó của Lưu Đạt chỉ giống như trò chơi của em bé ba tuổi mà

thôi.

"Cậu chính là Hàn Tam Thiên?" Lưu Đạt mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Hàn Tam Thiên nói.

Lưu Đạt cười nhạo ra tiếng, nói: "Không ngờ cậu lại có gan tìm tới tôi, không phải là cậu còn muốn tôi làm việc cho cậu đó chứ."

"Xem ra, tôi không có chỗ nào đáng để ông nhìn trúng." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt

nói.

Lưu Đạt gật đầu, nói thẳng nói: "Coi như cậu có chút tự mình hiểu lấy, tôi khuyên cậu tốt nhất là biến mất khỏi thành phố

Thiên Vân đi, với khả năng của cậu mà chống lại tập đoàn nhà họ Hàn thì chỉ có một con đường chết thôi."

"Lợi ích mà Hàn Yên cho ông, tôi cũng có thể cho ông, thậm chí còn nhiều hơn thế, cũng không đáng để ông suy xét hả?" Hàn Tam Thiên nói.

Lưu Đạt uống một ngụm trà, ánh mắt đầy chế giễu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu vẫn không nhận thức đủ về mình rồi, hơn nữa, tôi muốn cũng không phải chỉ là tiền

mà thôi. Tập đoàn nhà họ Hàn có thể giúp tôi nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cậu nhiều."

"Địa vị?" Hàn Tam Thiên nhíu mày hỏi.

Lưu Đạt chỉ cười không nói, đối với loại người như ông ta, tiền tất nhiên quan trọng, nhưng ông ta lại càng muốn lấy được địa vị hơn.

Thực lực của tập đoàn nhà họ Hàn sớm hay muộn gì sẽ giúp ông ta có được địa vị cao cả, điều này theo Lưu Đạt thì ngoài Hàn Yên ra, không có bất cứ kẻ nào làm được, cho nên độ trung thành của ông ta với Hàn Yên rất cao.

"Cậu thì không có cơ hội đó đâu, nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ thành thành thật thật làm một thằng rể ở rể, đời này dựa vào phụ nữ nuôi sống, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp nhất." Lưu Đạt nói.

"Ông có biết lại lịch của tập đoàn nhà họ Hàn không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Quan trọng ư? Tập đoàn họ Hàn tới từ đâu có khác nhau gì với tôi sao? Chỉ cần cô ta có thể giúp tôi có được thứ mà tôi muốn là được." Lưu Đạt nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, tuy anh không

biết Hàn Yên đưa ra hứa hẹn gì với Lưu Đạt, nhưng anh có thể khẳng định, đó chẳng qua là lời nói an ủi Lưu Đạt mà thôi. Nhà họ Hàn ở Mỹ sẽ không đặt lòng dạ ở Trung Quốc, Hàn Yên đến thành phố Thiên Vân chỉ đơn giản là để đối phó anh. Khi mọi thứ kết thúc, Hàn Yên sẽ quay về nước Mỹ, lúc ấy, sao cô ta còn quan tâm đến địa vị của Lưu Đạt, thậm chí trước khi đi, rất có khả năng sẽ cho Lưu Đạt một kích trí mệnh.

"Đương nhiên quan trọng, bởi vì điều này liên quan đến sự sống chết của ông. Hiện nay, ông lấy nhiều tiền như vậy từ tập đoàn họ Hàn, đó là một trái bom hẹn giờ,

chỉ cần cô ta muốn, ông có thể chết bất cứ lúc nào." Hàn Tam Thiên nói.

c nhíu mày, tức giận nói với Hàn Tam Thiên, "Chuyện không có chứng cớ, thì đừng có bôi nhọ tôi, không thì, tôi sẽ kêu người ta bắt cậu."

"Với địa vị của ông, muốn bắt tôi chỉ là

một câu mà thôi, nhưng ông không nghĩ tới cuối cùng tập đoàn họ Hàn sẽ một đạp đá văng ông ra hả? Cô ta đến từ nước Mỹ, làm mọi thứ ở thành phố Thiên Vân đều là vì đối phó tôi. Ông cho rằng, sau khi chuyện này kết thúc, tập đoàn họ Hàn còn sẽ ở lại thành phố Thiên Vân phát

triển ư? Tôi có thể chắc chắn mà nói cho ông biết, Hàn Yên cũng không có để Thiên Vân vào mắt, đối với cô ta, cái này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Khi cô ta rời khỏi, ông còn có giá trị hả?" Hàn Tam Thiên giải thích cho Lưu Đạt nghe.

Lưu Đạt khinh thường cười, nói: "Bịa ra câu chuyện ấy, chắc là phí rất nhiều đầu óc lắm, như thật, có điều tôi sẽ không tin cậu. Thị trường Trung Quốc lớn như vậy, cô ta không động lòng trắc? Thành phố Thiên Vân chỉ là một bước đầu tiên của cô ta mà thôi, sau này tập đoàn họ Hàn sẽ

mọc lên như nấm ở Trung Quốc. Lúc đó, tôi sẽ có được địa vị như nào, cậu có thể

tưởng tượng ra à?"

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, khó trách Lưu Đạt bằng lòng làm việc cho Hàn Yên, hóa ra giấc mộng của ông ta đã không chỉ là ở thành phố Thiên Vân, mà kéo dài ra toàn bộ Trung Quốc. Điều này phải có bao nhiêu dã tâm?

"Dã tâm của ông lớn thật đấy, nhưng cái dã tâm ấy sớm hay muộn gì sẽ khiến ông chết không toàn thây." Hàn Tam Thiên nói.

Lưu Đạt uống hết miếng nước trà cuối cùng, đứng lên nói: "Sau này tốt nhất đừng gặp tôi nữa, tôi không muốn khiến cô Hàn hiểu lầm không cần thiết, loại vô dụng như cậu, còn không có tư cách hợp tác với tôi."

Hàn Tam Thiên không ngại lời nói cay nghiệt của Lưu Đạt, chỉ nhắc nhở nói: "Với khả năng của ông, muốn thấy rõ tình hình hiện nay ở thành phố Thiên Vân cũng không khó. Tại sao không chọn nhìn xem cho kỹ hơn một chút cơ chứ? Lời nói của tôi, ông tốt nhất nên nhớ kỹ trong lòng, không thì sớm muộn gì ông sẽ hối hận thôi."

"Đồ vô dụng, có rất nhiều người hâm mộ cậu được phụ nữ nuôi, có điều ở trong

mắt tôi, đó là sự sỉ nhục của đàn ông. Làm nhiều chuyện mất mặt đàn ông như vậy, cậu vẫn nên đi chết sớm đi." Lưu Đạt chì chiết chửi.

Nhìn Lưu Đạt đi ra quán trà, tay Hàn Tam Thiên cầm tách trà không tự giác dùng sức, trực tiếp bóp nát tách trà.

Bàn tay và ngón tay bởi vì tách trà bể mà cửa ra nhiều miệng vết thương, máu chảy

ra.

Hàn Tam Thiên đứng lên, nói với căn phòng ông cụ kia ở, "Ông ơi, cháu không cẩn thận làm rớt bể tách trà của ông rồi,

lần tới đến thăm, Hàn Tam Thiên nhất định sẽ bồi thường cho ông."

Trong phòng, ông cụ cũng không nghỉ ngơi, mà vẫn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài. Khi Hàn Tam Thiên nói xong, ông cụ không tự giác nở nụ cười, nói: "Bản lĩnh lớn thì không có, nhưng khi thế không chịu khuất phục lại rất giống ông ta, cũng không biết thái độ bướng bỉnh ấy từ đâu ra."

Rời khỏi quán trà, Hàn Tam Thiên trở lại trên xe thì toàn bộ tay phải đã nhuộm đầy máu tươi.

Mặc Dương lo lắng hỏi: "Sao lại thế này, Lưu Đạt còn dám ra tay với cậu hả? Tên kia, đúng là chưa nếm thử bản lĩnh của hơn một ngàn anh em trong tay tôi mà!"

Nói xong, Mặc Dương lập tức móc điện thoại ra, nhìn dáng vẻ của ông là tính gọi người dạy bảo Lưu Đạt một trận.

Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến ông ta, tôi làm bể một tách trà, không cẩn thận cắt bị thương."

Mặc Dương khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên, sao sẽ không cẩn thận cơ chứ, cậuta cũng chẳng phải là con nít.

"Ông ta nói sao?" Mặc Dương hỏi.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói: "Muốn ông ta thay đổi ý, e rằng rất khó, Lưu Đạt mơ mộng quá tốt đẹp rồi."

"Mơ cái gì?" Mặc Dương tò mò hỏi.

"Theo đuổi quyền lợi và địa vị, ông ta nghĩ rằng Hàn Yên có thể mang đến cho mình, không chỉ là địa vị ở thành phố Thiên Vân,

mà là toàn bộ Trung Quốc." Hàn Tam Thiên giải thích.

Mặc Dương sửng sốt một lúc, khinh thường nở nụ cười, nói: "Lòng dạ của ông ta ghê gớm thật đấy, một cái thành phố Thiên Vân còn không thỏa mãn? Chẳng lẽ ông ta không biết Hàn Yên hoàn toàn không tính phát triển ở Trung Quốc à?"

"Bản thân tôi hy vọng ông ta biết chuyện này, đáng tiếc giờ xem ra, mặc dù ông ta có biết, có lẽ cũng không chịu tin tưởng." Hàn Tam Thiên thở dài.

Bất cứ người nào đều có giấc mơ, dù là mơ mộng viển vông, cũng không chịu để người khác đánh thức. Nay, Lưu Đạt ởvào loại trạng thái này, muốn để ông ta tỉnh ra, không phải là một chuyện đơn giản.

Ngoài Lưu Đạt ra, trong lòng Hàn Tam Thiên còn có một chuyện khó hiểu, tại sao ông cụ lại cho anh dùng tách trà đầy vết ố kia, trong đó chắc chắn có nguyên nhân nào đó, chỉ là bây giờ anh không có cách nào biết mà thôi.

Sau khi trở lại Mordor, Hàn Tam Thiên tự mình lái xa quay về nhà trọ.

Lúc về đến nhà, Thích Y Vân đang định nấu cơm chiều cho Hàn Tam Thiên. Khi cô

ta thấy máu trên tay Hàn Tam Thiên vẫn chưa được rửa sạch thì lập tức lo lắng.

Chạy đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cẩn thận kéo tay Hàn Tam Thiên hỏi: "Chuyện gì thế, tại sao anh lại bị thương?"

"Vết thương nhỏ mà thôi, không sao hết." Hàn Tam Thiên không sao cả nói.

"Chảy máu nhiều như thế, sao lại không sao cơ chứ. Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng, anh có biết sẽ có hậu quả gì không?" Vẻ mặt Thích Y Vân oán giận nói Hàn Tam Thiên, sau đó trực tiếp kéo Hàn Tam Thiên đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn Thích Y Vân vùi đầu cẩn thận rửa miệng vết thương cho mình, có đôi khi, Hàn Tam Thiên sẽ cảm thấy, sự dịu dàng này của cô rất mê người, sau này chồng cô chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng mà người đó, tuyệt đối không phải là anh.

Rửa sạch miệng vết thương xong, Thích Y Vân lại dẫn Hàn Tam Thiên về phòng khách, lấy một ít băng gạc và thuốc nước ra, giúp Hàn Tam Thiên bằng bó.

Tuy miệng vết thương đều rất nhỏ, nhưng

số lượng lại nhiều, điều này không khỏi khiến Thích Y Vân cảm thấy khó hiểu làm sao mà tạo thành được.

"Anh đi biểu diễn tay không bóp vỡ thủy tinh hả?" Thích Y Vân hỏi.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, tuy không khoa trương đến mức ấy, nhưng cũng xấp xỉ.

"Chẳng lẽ cô không biết tôi làm thêm ở đoàn xiếc thú hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.