Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Thấy Hàn Tam Thiên còn tâm trạng nói giỡn, Thích Y Vân tức giận ném tay Hàn Tam Thiên đi, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhíu mày, lại vội vàng cẩn thận đỡ lấy, nói: "Xin lỗi, tôi ném đau anh rồi à."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, rút tay về, không cho Thích Y Vân đỡ, nói: "Chút thương nhỏ ấy không có gì đáng ngại, có điều, làng trong phố lại rất phiền phức. Muốn giải quyết, e rằng không dễ."

Thấy Hàn Tam Thiên rút tay lại, trong ánh mắt Thích Y Vân rõ ràng lộ ra vẻ đau xót, nhưng cô giấu rất nhanh, giống như là chẳng có gì xảy ra hết, nói: "Anh không muốn làm chuyện đó, tôi có thể làm giúp anh. Tôi không có nhiều cấm kỵ và điểm mấu chốt nhiều như vậy, chỉ cần cứu được nhà họ Thích, tôi có thể làm bất kỳ chuyện gì."

"Sao một thằng đàn ông như tôi lại muốn cô giúp cơ chứ, hơn nữa cô đã đưa rất nhiều tiền rồi, chuyện còn lại, hẳn là để tôi đến giải quyết." Hàn Tam Thiên nói.

"Gặp phải tình huống đặc biệt, thì anh không cần ôm chặt cái gọi là điểm mấu chốt. Bởi vì đối thủ của anh hoàn toàn không có điểm mấu chốt." Thích Y Vân

nói.

"Chẳng lẽ trên đời này có người xấu, thì tất cả mọi người phải đi làm người xấu à? Đó không phải là tiêu chuẩn bất biến của tôi." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

Thích Y Vân biết Hàn Tam Thiên có tiêu chuẩn làm việc nghiêm khắc, điểm mấu chốt mà anh đã xác định thì sẽ không dễ dàng đụng vào, nhưng cứ như vậy, không thể nghi ngờ là đeo một cái gông xiềng lên mình. Nó khiến anh làm gì cũng bó tay bó chân.

"Nhưng người tốt khó làm, tôi từng điều

tra tên Lưu Đạt kia, trong mắt của ông ta chỉ có lợi ích, hơn nữa, giờ ông ta cực kỳ tin tưởng Hàn Yên. Nếu không dùng đích thủ đoạn đặc biệt, thì ông ta sẽ không khuất phục anh." Thích Y Vân nói.

"Chẳng phải muốn nấu cơm à? Tôi đói bụng rồi." Hàn Tam Thiên nói sang chuyện khác.

Thích Y Vân âm thầm thở dài, muốn thay đổi sự kiên trì của Hàn Tam Thiên là một chuyện khó như lên trời.

Có điều, cô tin vào khả năng của Hàn Tam Thiên, dù là dùng tiêu chuẩn làm việc củaanh thì cũng đủ để thành công.

"Đêm nay ăn thịt bò, tôi vừa học được, hy vọng sẽ không quá khó khăn ăn." Thích Y Vân nói.

Thích Y Vân bận việc trong phòng bếp, Hàn Tam Thiên ngồi ở ngoài phòng khách im lặng suy nghĩ, không chỉ là suy nghĩ về rắc rối của làng trong phố, mà còn có tách trà kia.

Đến lúc ăn cơm chiều, ba món một canh thịnh soạn làm cho người ta thèm chảy nước miếng, mỗi khi Hàn Tam Thiên hài lòng thỏa mãn ăn, tâm trạng Thích Y Vân đều vô cùng vui vẻ. Cô thậm chí đã từng có một suy nghĩ, nếu cả đời có thể như thế, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất, giao hết mọi thứ của nhà họ Thích cho Hàn Tam Thiên, cô chỉ cần ở nhà làm một cô vợ hiền, một người mẹ tốt là được rồi.

Đáng tiếc suy nghĩ đó chỉ là tự cô mơ mộng hão huyền mà thôi, hơn nữa cô biết rõ, dù có trả giá như thế nào, đều là đơn phương mình cô, Hàn Tam Thiên không đáp lại cái gì hết.

Thế nhưng, giờ Thích Y Vân đã không bắt ép phải có cái thứ gọi là đáp lại. Cô chỉ là làm chuyện khiến mình cảm thấy vui vẻ, còn có thể vui vẻ bao lâu, cô chưa từng nghĩ tới.

Trước khi ngủ, thời tiết bỗng thay đổi, gió lớn gào thét, sấm chớp giật đi đùng.

Thích Y Vân ngồi xem tivi trong phòng khách mặt mày trắng bệch, dường như vô cùng sợ sấm sét bên ngoài.

Cái này phải nói đến đoạn thời gian trước đây của Thích Y Vân, cũng là một đêm giông tố, tiếng sấm đùng đoàng vang vọng đất trời, Thích Y Vân không có bố mẹ bên cạnh chỉ có thể cuộn mình trong góc tường run bần bật. Đêm hôm đó, với Thích Y Vân mà nói thì vô cùng dày vò, cho nên mặc dù tới tận bây giờ, chỉ cần Thích Y Vân nghe thấy tiếng sấm đều sẽ sợ hãi. Bởi vì, đó không chỉ là tiếng động vang vọng đất trời, mà nó còn là một bóng ma của sự cô đơn.

"Sợ hả?" Hàn Tam Thiên hỏi Thích Y Vân.

Thích Y Vân gật đầu.

"Sợ thì nghỉ sớm một chút đi, ngủ là tốt rồi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên trở về phòng trước, điều đó khiến Thích Y Vân tủi thân muốn khóc. Vào lúc này, là một người đàn ông, thế mà chính mình trở về phòng ngủ, cho dù không an ủi, thì ít nhất cũng ở lại với cô thêm chút chứ?

Một đêm này, đối với Thích Y Vân thì nhất định không ngủ được, nhưng Hàn Tam Thiên lại ngủ rất ngon.

Anh thích mưa dông, thích hoàn cảnh ồn ào như này, chỉ có thế, anh mới không cảm nhận được sự yên lặng đáng sợ. Từ nhỏ ở trong nhà kề, đó là một nơi mà ngay cả người hầu cũng không muốn đến, hầu như không có bất cứ tiếng người nào.

Vì vậy, chỉ có lúc sét đánh, Hàn Tam Thiên mới có thể cảm thấy trong phòng của mình náo nhiệt lên.

Cũng cô đơn, nhưng lại là hai cách đối diện hoàn toàn khác nhau. Đó có lẽ chính là nguyên nhân mà Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân không thể đi đến với nhau.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên rời giường, phát hiện Thích Y Vân cuộn mình trên sô pha, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên cả đêm đều không ngủ.

"Tôi ngủ rất ngon, còn cô?" Hàn Tam Thiên cố ý hỏi.

Thích Y Vân oán giận nhìn Hàn Tam Thiên. Cô sợ cả đêm, vốn tưởng rằng Hàn Tam Thiên sẽ an ủi cô cả đêm, không ngờ gã đàn ông ý chí sắt đá này thật sự không xuất hiện, thậm chí Thích Y Vân còn mơ hồ nghe được tiếng ngáy ngủ!

"Anh có phải là đàn ông không thế." Thích Y Vân cắn răng nói.

"Tôi có phải là đàn ông hay không, chỉ có Nghênh Hạ mới có thể xem, thứ quý giá như vậy, cũng không thể tùy tiện cho cô xem được." Hàn Tam Thiên nói xong, đi toilet rửa mặt.

Trong lòng Thích Y Vân chua sót khôn tả, đợi đến khi Hàn Tam Thiên đi ra khỏi toilet, để bù đắp tâm hồn bị thương của mình, cô nói với Hàn Tam Thiên, "Tôi muốn ăn bánh quẩy với sữa đậu nành."

"Nếu tôi trở về, nhất định sẽ mua cho cô, nhưng không trở về, thì chính cô ăn chút cơm thừa đi." Hàn Tam Thiên nói.

Nhìn của phòng đóng lại, Thích Y Vân tủi thân viền mắt đong đầy nước mắt, cô chưa từng bị người ta coi nhẹ như vậy, nhưng mọi thứ đều là cô tự tìm, nên cũng không thể oán người khác.

Ở của thang máy, Hàn Tam Thiên bất ngờ gặp được mpn. Cô gái này cố ý trốn tránh anh, hai ngày nay hình như cố tình xuất hiện ở trước mặt anh.

Vào thang máy, vẫn là mpn mở miệng trước, hỏi Hàn Tam Thiên: "Sao anh quen biết Chung Lương được thế?"

"Tại sao tôi phải giải thích với cô?" Giọng điệu Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Hàn Tam Thiên, mon lập tức cảm giác tức không

có chỗ phát. Cô không cảm thấy Hàn Tam Thiên có tư cách kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt mình, dù anh ta thật sự có quan hệ rất tốt với Chung Lương thì sao, mon không có để Chung Lương vào mắt, cô càng coi trọng ông chủ chưa từng xuất hiện kia hơn.

"Loại người như anh, có phải tự cho là quen biết mấy ông tai to mặt lớn là là có thể không coi ai ra gì?" mon nói.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, nói: "Từ trước đến giờ, không coi ai ra gì, chẳng phải là cô sao? Khi nào thì biến thành tôi rồi, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau,

cô vốn đã không coi tôi ra gì rồi đúng không? Dưới tình không oán không cừu, cô sẽ bày ra vẻ mình cao ngạo hơn người, giờ lại đến chất vấn tôi?"

"Tôi có cái vốn ấy, anh có hả?" Hàn Tam Thiên nhìn một lượt, nói: "Dũng khí của cô đến từ chính khuôn mặt và dáng người mình, nhưng so với người bạn trong nhà tôi, thì cô lại tính cái gì? Nghĩ rằng đàn ông trên đời này đều phải xum xoe quanh cô mới được hả?"

Nhắc đến Thích Y Vân, cô lập tức trở nên khéo léo, cô thật sự tự biết xấu hổ trước mặt Thích Y Vân, ngay cả can đảm so sánh cũng không có.

"Ai biết anh dùng biện pháp gì lừa cô ấy, tôi sớm hay muộn gì sẽ bóc gương mặt giả dối của anh xuống trước mặt cô ấy." mpn khinh thường nói.

"Nếu hôm nay cô ngẫu nhiên gặp được tôi để nói mấy câu đó, thì hoàn toàn không cần đâu. Cô không để tôi vào mắt, chắc tôi có liếc mắt nhìn cô đấy?" Hàn Tam Thiên lắc đầu, thang máy tới vừa vặn tới, nên dẫn đầu đi ra ngoài.

nắm chặt tay, hận không thể đấm cho Hàn Tam Thiên hai đấm.

Nếu không phải muốn biết quan hệ của anh ta với Chung Lương, thì sao mon có thể gặp mặt anh ta.

"Loại người vô dụng như anh vậy mà quen biết được Chung Lương. Xem ra Chung Lương cũng chẳng phải thứ gì tốt, chờ xem, tôi mà quen biết được ông chủ bất động sản Nhược Thủy, trước sau gì cũng kêu anh ta đuổi Chung Lương đi." mpn lầm bầm lầu bầu nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.