Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1864 chữ

Hàn Tam Thiên chạy bộ buổi sáng xong, đi đến quán bán bánh quẩy, từ xa nhìn thấy Tề Nhiễm đang nhón chân nhìn trông mong, hình như là đang đợi ai.

Khi Tề Nhiễm nhìn thấy Hàn Tam Thiên, cô chạy chậm đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, giơ sữa đậu nành bánh quẩy trong tay lên, nói: "Đây là tôi mua cho anh, hôm nay tôi mời khách."

"Bánh từ trên trời rớt xuống?" Hàn Tam Thiên cười nói.

"Tuy tôi không biết anh là ai, có điều tôichắc chắn, anh là một người tại to mặt lớn, không thì, sao Chung Lương của bất động sản Nhược Thủy sẽ gặp tôi chứ." Tề Nhiễm cười nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu âm thầm chấp nhận, nói: "Xem ra ánh mắt của cô vẫn rất tốt, so với người nào đó thì tốt hơn rất nhiều.

Tề Nhiễm không biết người nào đó trong

miệng là ai, cô cũng không cảm thấy hứng thú với điều ấy. Hôm nay, cô cố ý đến sớm như vậy, là vì cảm ơn sự giúp đỡ của Hàn Tam Thiên, nếu không có anh, thì cô không có khả năng nhìn thấy Chung Lương.

Đương nhiên, chỉ cảm ơn bằng một cái bữa sáng là không đủ, Tề Nhiễm hỏi: "Anh

gần đây hả? Nếu buổi tối có thời gian thì chúng ta ăn với nhau bữa cơm đi."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, xách sữa đậu nành bánh quẩy lên nói: "Có một bữa này là đủ rồi. Tôi Ta còn có chút việc, đi trước nhé

Nói xong, Hàn Tam Thiên liền xoay người rời đi, Tề Nhiễm ngay cả câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.

Nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên, Tề Nhiễm vô cùng tò mò rốt cuộc anh là loại người nào, tại sao dưới bề ngoài điệu thấp, lại khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ lợi hại, mà ngay cả người như Chung Lương, đều phải cho anh mặt mũi.

Chẳng lẽ. !

Trong lòng Tề Nhiễm đột nhiên dâng lên một suy nghĩ kinh người. Mọi người đều biết, Chung Lương chỉ là nhân viên cao tầng của bất động sản Nhược Thủy, còn ông chủ lại chưa từng lộ mặt. Chẳng lẽ, anh chính là ông chủ của bất động sản Nhược Thủy ư?

Sau khi suy nghĩ đó nảy ra, Tề Nhiễm lại nhanh chóng lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói: "Nghĩ cái gì thế, sao mày có thể có loại may mắn ấy được, tùy tùy tiện tiện là gặp được ông chủ đứng sau bất động sản Nhược Thủy? Nếu anh thật sự là ông chủ, thì sao mới sáng sớm có thể tự mình đi mua sữa đậu nành bánh quẩy chứ."

Ở trong mắt Tề Nhiễm, ông chủ bất động sản Nhược Thủy có tiền như vậy, bữa sáng chắc chắn sẽ có người giúp việc làm, nói không chừng còn có cô hầu gái mang bữa sáng đưa đến cạnh giường của anh ta. Sao có thể tự mình đến cái quán ven đường mua sữa đậu nành bánh quẩy cơ chứ? Hơn nữa, gần đây cũng không có khu dân cư cao cấp, người thuộc đẳng cấp ông chủ, không thể nào ở gần đây được.

Hàn Tam Thiên cầm sữa đậu nành bánh quẩy về đến nhà, Thích Y Vân cả đêm không ngủ đã nằm trên sô pha ngủ, phátra tiếng ngáy nho nhỏ, xem ra tối hôm qua mệt muốn chết rồi.

Nhìn cô cuộn mình ở trên sô pha, loại tư thế đó mà đi ngủ nhất định là cực kỳ khó chịu, nhưng cái suy nghĩ ôm cô ta trở về phòng chỉ chợt lóe rồi biến mất, trực tiếp bị Hàn Tam Thiên bỏ qua. Hành động thân mật như vậy, mặc dù là dùng ở trên người người xa lạ, cũng không thể đủ dùng trên người Thích Y Vân.

Thả sữa đậu nành bánh quẩy xuống, Hàn Tam Thiên tắm một cái tắm nước lạnh xong, thay đổi quần áo lại ra cửa.

Khi âm thanh đóng cửa vang lên, Thích Y Vân đang nhắm mắt ngủ thay đổi một cái tư thế, nằm nghiêng trên sô pha, mở đôi mắt che kín tơ máu nhìn sữa đậu nành bánh quẩy.

Tuy không có ôm cô trở về phòng ngủ, nhưng anh ấy còn nhớ rõ sữa đậu nành bánh quẩy, cũng có thể thỏa mãn rồi đúng không?

Trên khu biệt thự núi Đỉnh Vân, Tô Nghênh Hạ chạy bộ buổi sáng xong về nhà, vừa đi phòng tắm tắm, Tưởng Lam đã lén lút chạy vào phòng của cô, nhìnđiện thoại di động đặt ở đầu giường thì đi nhanh đến cầm lên, còn soạn một cái tin nhắn gửi cho Hàn Tam Thiên.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, ba giờ chiều muốn gặp Hàn Tam Thiên ở một chỗ ở vùng ngoại ô. Gửi xong, Tưởng Lam còn xóa tin nhắn đã gửi đi, lén lút rời khỏi phòng.

Tô Nghênh Hạ tắm rửa xong chẳng hay biết gì hết, thay đổi quần áo rồi đến công ty đi làm.

Hàn Tam Thiên nhìn thấy tin nhắn, trên mặt nở nụ cười, chẳng qua hai chữ đừngnhắn lại cuối tin nhắn khiến cho anh cảm giác hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ là Tô Nghênh Hạ thẹn thùng ư?

Tuy trước đây Tô Nghênh Hạ chưa từng đưa ra cái loại hẹn hò như này, nhưng bọn họ cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi, thế mà còn xoắn suýt ngại ngùng.

"Ba giờ chiều à, thời gian còn sớm, nên đi chỗ nào giết thời gian đây?" Hàn Tam Thiên lẩm bẩm nói.Vốn dĩ, hôm nay tính đi xem đi làng trong phố, nhưng Tô Nghênh Hạ đột nhiên gửi tin nhắn này đến, trêu chọc làm lòng anh như kiến bò trên chảonóng, không thể chờ đợi được muốn gặp Tô Nghênh Hạ, khiến Hàn Tam Thiên không còn hứng thú với chuyện gì khác nữa.

Ở biệt thự trên sườn núi, Tô Nghênh Hạ vừa đi, Tưởng Lam cũng thay một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài.

"Bà đi đâu sớm thế?" Tô Quốc Diệu hỏi Tưởng Lam. Mặc dù hai người bọn họ là trung niên, nhưng đã hưởng thụ cuộc sống của người già, mọi áp lực cuộc sống đều đặt lên người Tô Nghênh Hạ. Bọn họ chỉ cần tính làm sao để mỗi một ngày trải qua mà không nhàm chán là được.

"Đương nhiên là chuyện quan trọng, ông nghĩ rằng tôi giống ông, mỗi ngày chỉ biết đánh bài uống rượu sao? Chẳng thèm quan tâm chuyện trong nhà gì hết. Nếu giao nhà họ Tô cho ông xử lý, trước sau gì cũng xong đời." Tưởng Lam nói. Bà càng ngày càng chán ghét và mệt mỏi Tô Quốc Diệu. Bà cho rằng Tô Quốc Diệu không có tý công hiến nào với cái nhà này, ngoài ăn với uống ra thì chẳng được tích sự gì.

Tô Quốc Diệu cũng không phải bị phê bình một hai lần, cho nên ông hoàn toànkhông quan tâm Tưởng Lam nhìn ông như thế nào. Dù sao bây giờ Tô Nghênh Hạ đã hăng hái làm việc như vậy rồi, ông cũng trải qua cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, chẳng còn chuyện gì đáng để ông lo lắng nhiều nữa.

Nhưng mà, Tưởng Lam là một ngoại lệ, suy nghĩ của bà sẽ chọc giận Tô Nghênh Hạ, Tô Quốc Diệu sợ bà lại làm ra chuyện gì ngu ngốc.

"Nếu bà còn muốn phá hủy quan hệ giữa Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên thì tôi khuyên bà vẫn là bỏ đi, đừng có thật sự chọc giận Tô Nghênh Hạ. Đến lúc đó, nó lại đuổi hai chúng ta ra khỏi nhà, ngay cả cái chỗ ở cũng không có mà ở." Tô Quốc Diệu nhắc nhở nói.

"Nó dám!" Tưởng Lam lập tức quắc mắt dựng ngược lông mày lên, nói: "Nó là con gái của tôi. Là một miếng thịt rớt xuống từ trên người tôi, sao nó dám đuổi tôi đi chứ. Hơn nữa, việc tôi làm, đều vì tốt cho nó. Nếu không muốn cuộc sống của nó khả giả lên, tôi cần tốn thời gian, tốn sức hả?"

"Nhưng bà biết rõ chuyện dù cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt, thì tại sao còn phải đi làm?" Tô Quốc Diệu chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Tưởng Lam.

Bà cứ một hai phải phá hủy tình cảm của hai người, nhưng Tô Nghênh Hạ đã kiên quyết và biểu hiện rất rõ lập trường rồi. Chẳng qua, Tưởng Lam không biết từ bỏ mà thôi.

"Sau này, nó sẽ biết ơn tôi. Bây giờ chỉ là vẫn chưa hiểu được thôi." Tưởng Lamnói.

Tô Quốc Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Nghênh Hạ đã sớm trưởng thành, con bé biết rõ chuyện mà mình đối mặt, sao có thể không hiểu cơ chứ?

Hơn nữa, chuyện tình cảm là không cần lýdo. Huống chi, Hàn Tam Thiên cũng đã thật sự làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Tô. Giờ cái hành động qua cầu rút ván ấy của Tưởng Lam cũng là không nói nổi.

"Bà có thời gian ấy, còn không bằng đi dạo phố với đám chị em của bà." Tô Quốc Diệu nói.

Những lời này khiến Tưởng Lam lộ ra nụ cười lạnh, nói: "Loại người vô dụng như ông, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy. Ông chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho cái nhà này, cũng chưa chưa bao giờ lo nghĩ cho tình huống trong nhà."

Tô Quốc Diệu thở dài, không thèm nói nữa. Ông biết chuyện mà Tưởng Lam đã xác định rồi, thì chỉ dựa vào sự khuyên nhủ của ông, là không có khả năng khiến Tưởng Lam đổi ý.

Tưởng Lam cầm túi ra cửa, lái xe đi tới ngoại ô, cũng chính là nơi bà gửi tin nhắn hẹn Hàn Tam Thiên.

Nơi này có một cái phố cổ, tuy không phải phong cảnh hấp dẫn nhất, nhưng đôi khi cũng có một số khách thăm quan, trong đó, đa số đều là những cặp tình nhân tình cảm nồng nàn.

"Người đủ chưa? Đều đánh nhau được đúng không?" Tưởng Lam đi vào nhà một hộ gia đình, có một tên đầu trọc đã đợi một lúc lâu trong sân, trên cánh tay xăm một hình xăm đáng sợ, nhìn là biết chẳng phải người tốt lành gì.

" Yên tâm đi, tôi tìm người, tuyệt đối không thành vấn đề, bọn họ đều là tay đấm cực kỳ lợi hại." Gã đầu bóng lưỡng cười nói.

Tưởng Lam gật đầu, lấy năm mươi nghìn tệ tiền mặt đã sớm chuẩn bị tốt ra đưacho gã đầu bóng lưỡng, nói: "Đây là tiền đặt cọc, số tiền còn lại, chờ tôi nhìn đến kết quả, sẽ trả cho ông sau."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.