Gã đầu Đầu bóng lưỡng cầm tiền, hơi hơi ảng chừng, hài lòng nở nụ cười, nói: "Nếu bà chịu thêm tiền, tôi giúp bà giết hắn cũng được nữa. Muốn giải quyết rắc rối thì giải quyết luôn một lần, mới không có nỗi lo về sau."
Trong lòng Tương Lam vô cùng hy vọng Hàn Tam Thiên chết, có điều bà lo lắng sự việc bại lộ. Nếu như bị người ta điều tra ra bà là kẻ chủ mưu phía sau, e rằng đời này phải vượt qua trong ngục. Cho nên, bà không dám đưa ra quyết định như vậy.
Gã đầu Đầu bóng lưỡng nhìn thấu vẻ do dự trên mặt Tưởng Lam, nói tiếp: "Đám anh em của tôi đều là những tên liều mạng không cần mạng sống, trong tay đều mạng người. Đối với bọn họ mà nói, giết người đơn giản giống như là giết gà. Nếu bà lo lắng xảy ra chuyện gì, thì cũng không cần đâu. Thủ đoạn của bọn họ rất sạch sẽ, hơn nữa, giết người xong, cũng tuyệt đối không xuất hiện ở thành phố Thiên Vân, không có vụ sẽ có người điều tra ra bọn bọ, càng không điều tra đến trên đầu bà."
"Ông xác định hả? Thật sự sẽ không bị điều tra ra?" Tưởng Lam hỏi.
"Đương nhiên, nếu như việc này bị điều tra ra, là phải đền mạng, bà cảm thấy chúng tôi sẽ lấy mạng mình ra đùa giỡn hay sao?" Gã đầu bóng lưỡng nói.
Tưởng Lam do dự một lúc, nếu như có thể dựa vào cơ hội lần này giết chết được Hàn Tam Thiên. Vậy thì, mọi lo lắng của bà sẽ tan thành mây khói. Đúng là một cơ hội tốt.
Tưởng Lam trầm giọng hỏi.
Đầu bóng lưỡng cười cười, nói: "Đối với người như bà, tiền thì tính là gì, giải quyết rắc rối mới là quan trọng nhất đúng không?"
Tưởng Lam là một người phụ trọng của cải, tiền đối với bà giống như mạng sống của mình. Tuy bà rất muốn giết Hàn Tam Thiên, nhưng nếu đầu bóng lưỡng muốn công phu sư tử ngoạm, thì bà tuyệt đối không chấp nhận.
"Đừng nghĩ bắt chẹt tôi, muốn giết cậu ta,
bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm được người. Nếu giá của ông không hợp lý, tôi sẽ tìm người khác làm." Tưởng Lam nói.
Đầu bóng lưỡng giơ tay phải, mở năm ngón tay ra, nói: "Năm trăm nghìn tệ, không thiếu đồng nào hết. Nếu bà tin được người khác, thì có thể đi thử, nhưng tôi đảm bảo với bà, toàn bộ thành phố Thiên Vân này, bà tuyệt đối không tìm được người nào có thủ đoạn sạch sẽ hơn chúng tôi. Chỉ có chúng tôi, mới có thể đảm bảo che giấu sự việc ở mức độ lớn nhất."
Năm trăm nghìn tệ!
Đối với nhà họ Tô hiện nay mà nói thì không phải số tiền lớn, hơn nữa, Tưởng Lam muốn lấy ra số tiền kia cũng cũng không phải việc gì khó.
Có điều, Tưởng Lam mua đồ ăn còn phải chém giá, thì ở một số tiền lớn như vậy, đương nhiên sẽ ép giá xuống.
"Bốn trăm nghìn tệ, không thể hơn được nữa." Giọng điệu Tưởng Lam chắc chắn nói.
Đầu bóng lưỡng lắc đầu nói: "Bà còn cóthời gian để suy xét, nhưng tôi phải nhắc nhở bà một câu, bỏ lỡ cơ hội rồi, thì không thể lấy lại dễ dàng như vậy được đâu. Nhiều hơn một trăm nghìn tệ, sau này bà sẽ không bao giờ thấy cậu ta nữa, không bao giờ còn rắc rối, còn chẳng phải lo sự việc bị phơi bày. Sau khi làm xong việc, tôi và các anh em sẽ lập tức rời khỏi thành phố Thiên Vân, không lưu lại chút dấu vết nào hết."
"Bốn trăm nghìn tệ." Tưởng Lam cắn răng nói.
"Một trăm nghìn tệ chỉ là một món lòng đối với bà, người có tiền như bà, cần gì phải
tính toán rạch ròi với chúng tôi vậy chứ? Coi như cho các anh em thêm một trăm nghìn tệ phí chạy trốn, để chúng tôi đi xa hơn chẳng phải càng tốt sao?" Đầu bóng lưỡng nói.
Chuyện đã đến nước này, cãi nhau vì một trăm nghìn tệ, dường như cũng chẳng cần thiết gì mấy. Hơn nữa, thái độ của đối phương rất cứng rắn, muốn ép giá là chuyện không có khả năng. Tưởng Lam hít sâu một hơi, nói: "Được, năm trăm nghìn tệ, nhưng mấy người phải làm sạch sẽ một chút. Nếu mà lưu lại rắc rối gì."
"Yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn làm cậu ta chết mất xác." Đầu bóng lưỡng cười nói.
Tưởng Lam còn muốn ở lại xem kịch vui, bà nhất định phải tận mắt thấy Hàn Tam Thiên chết ở trước mặt bà, mới có thể yên tâm.
Đầu bóng lưỡng sắp xếp bà vào một căn phòng trong sân, tuy hoàn cảnh rất kém, nhưng tâm trạng Tương Lam lại vô cùng kích động.
Tưởng Lam đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, chỉ cần Hàn Tam Thiên chết, Tô Nghênh Hạ mới tiếp nhận cuộc sống mới
và nhà họ Tô có thể thật sự yên ổn lại.
Trong một căn phòng khác, ngoài đầu bóng lưỡng ra, còn có mấy tên vẻ mặt dữ tợn, trên người mỗi người đều đầy rẫy hình xăm, quả thật giống như làm cái nghề kiếm ăn trên lưỡi đao, hơn nữa, từ trong ánh mắt của bọn họ là có thể nhận ra những người này khác thường.
"Anh đầu trọc, năm trăm nghìn tệ một mạng, có phải quá hời rồi không. Mụ đàn bà kia cũng không phải là người thường." Một gã trong đó nói với đầu bóng lưỡng. Bọn họ thường làm loại chuyện này, mà giá cả bình thường đều dao động theo
khả năng của người thuê. Người như Tưởng Lam, năm trăm nghìn tệ quá ít.
Đầu bóng lưỡng khẽ cười, nói: "Mày thì biết gì, chờ người chết rồi, muốn bao nhiêu tiền, còn chẳng phải do chúng ta quyết định, người như thế, bà ta dám không cho hả?"
Vừa nghe thấy lời ấy của đầu bóng lưỡng, mọi người lập tức hiểu được ý gã.
"Vẫn là anh đầu trọc lợi hại, nhìn cái dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của bà ta, sau này còn chẳng phải tùy tiện bòn rút dọa dẫm. Anh đầu trọc đây là tìm được phiếucơm dài hạn rồi."
"Một vụ này, đã đủ để chúng ta ăn chơi nhiều năm, rốt cuộc có thể sống những ngày yên ổn."
Nếu không phải anh đầu trọc thông minh như vậy, mấy tên đầu óc đơn giản từ chi phát triển như chúng ta, e rằng chỉ có thể đi lao động trên công trường."
Nghe mấy gã nịnh hót, đầu bóng lưỡng cười đắc ý.
Hàn Tam Thiên ăn không ngồi rồi giết thời gian ở Mordor, chẳng làm gì hết, ngồi mộtchỗ ngẩn người, trong đầu tưởng tượng chuyện gặp Tô Nghênh Hạ vào buổi chiều, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Lâm Dũng, cậu nói cậu ta nghĩ cái gì thế vẻ mặt cười bỉ ổi, nhất định không phải chuyện gì tốt rồi nhỉ?" Mặc Dương ngồi bên cạnh khẽ hỏi Lâm Dũng.
Lâm Dũng lộ vẻ xấu hổ, Mặc Dương dám bí mật đánh giá Hàn Tam Thiên lung tung, nhưng anh ta không có tư cách đó, cho nên vấn đề này, anh ta hoàn toàn không dám trả lời.
"Anh Mặc, nếu ông tò mò thì đi hỏi chẳng phải sẽ biết à." Lâm Dũng nói.
Mặc Dương lắc đầu, nói: "Cậu nhìn cái vẻ mặt nhộn nhạo đầy si mê kia đi, tôi cũng không muốn ăn bánh ga tô, loại người cô đơn như tôi, vẫn nên rời xa mấy cái bánh ngọt ngào đó một chút."
Lâm Dũng bất đắc dĩ cười, Mặc Dương tự gọi mình là người cô đơn, nhưng chỉ cần ông ấy chịu, thì phụ nữ bên cạnh một ngày đổi một người, một năm cũng có thể chẳng có loại nào giống nhau. Chẳng qua, ông ấy không thích làm vậy thôi.
"Mẹ nó, lòng tôi ngứa ngáy ghê, biết rõ sẽ bị thương, nhưng vẫn muốn hỏi có chuyện gì xảy ra vậy. Cậu mau khuyên tôi, để tôi bình tĩnh một chút." Mặc Dương ra vẻ không nhịn nổi nói với Lâm Dũng.
Lâm Dũng liên tục cười khổ, Mặc Dương cũng là một người kỳ lạ, có đôi khi cảm xúc biểu hiện ra rất ngây thơ, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của ông. Hơn nữa còn chẳng có phong cách của anh cả gì hết.
"Thôi bỏ đi, cậu vẫn là đừng khuyên tôi.
Hôm nay, ai cũng không ngăn được tôi." Lâm Dũng còn chưa nói gì, Mặc Dương đã đứng lên, đi về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên ngồi ở sô pha cho một người, Mặc Dương liền ngồi lên tay vịn, giơ tay khoác lên bả vai Hàn Tam Thiên, hỏi: "Có chuyện gì tốt thế, chia sẻ với anh đây một chút được không?"
Hàn Tam Thiên liếc nhìn Mặc Dương, nói: "Liên quan gì đến anh."
"Không thể nói như vậy nha, tôi đây chẳng phải là quan tâm cậu à?" Mặc Dương vừa nói vừa móc một gói thuốc lá ra, đưa cho
Hàn Tam Thiên một điếu.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Mặc Dương, người này mạng thuộc Tỳ Hưu chuyên bảo vệ của cải, chỉ có vào không có ra, quen biết nhiều năm như vậy, số lần chủ động lấy thuốc lá cho anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay, thế mà chịu cho.
"Vì tìm hiểu tin tức, anh đúng là bỏ được vốn gốc luôn." Hàn Tam Thiên chế nhạo
nói.
Mặc Dương cũng không cảm thấy xấu hổ, đã sớm quen với cách ở chung này. Đối với ông thì đã không có hai chữ mất mặt.
"Mau nói đi, thuốc lá của tôi đây rất đắt tiền đấy." Mặc Dương thúc giục nói.
Hàn Tam Thiên ngậm thuốc lá trong miệng, Mặc Dương chủ động lấy hộp quẹt châm lửa cho cậu ta.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 41 |