Hàn Tam Thiên hít mạnh một hơi, rồi phun ra một vòng khói mờ, nói: "Buổi chiều Nghênh Hạ hẹn gặp tôi."
Vẻ mặt Mặc Dương đau đớn xoa ngực. Tuy đã sớm biết có khả năng bị nhét bánh ga tô, nhưng khi thực sự xảy ra trước mặt thì ông vẫn khó mà chấp nhận nổi.
"Em dâu chủ động hả?" Mặc Dương hỏi.
"Đúng vậy, sáng sớm nay đã nhắn tin cho tôi, chắc là nhớ tôi quá rồi." Hàn Tam Thiên vui vẻ nói.
Mặc Dương đặt mông ngồi xuống đất, nằm dang hai tay hai chân ra, không còn gì luyến tiếc nói: "Mẹ nó, biết rõ là bánh ga tô, tại sao tôi còn muốn nhiều chuyện hỏi."
Đột nhiên, Mặc Dương vụt một cái đứng lên, vậy mà lại cướp đi thuốc lá trongmiệng Hàn Tam Thiên, cũng không ghét bỏ Hàn Tam Thiên đã hút qua, ngậm trong
miệng mình, hùng hùng hổ hổ nói: "Thuốc lá là cho loại người chán đời như tôi giải buồn, cậu hút cái gì mà hút, thùng nhóc thối tha, không thèm quan tâm tâm trạng của ông chú cô đơn chiếc bóng như tôi chút nào hết."
Hàn Tam Thiên không nhịn được khinh thường trợn trắng mắt, Mặc Dương cũng đến trung niên rồi, nhưng từ sáng đến tối chẳng nghiêm túc gì hết, ở trước mặt đàn em cũng không thèm để ý đến hình tượng anh cả của mình chút nào.
"Đây là chính anh chủ động muốn hỏi, liên quan gì đến tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương rít một ngụm thuốc lá, dường như dùng ni cô tin để cổ vũ chính mình, quay đầu hỏi Lâm Dũng: "Cậu chưa có bạn gái đúng không?"
Cả người Lâm Dũng run lên, vội vàng nói: "Chưa có, chưa có, tôi chưa có."
Lúc này, tâm lý Mặc Dương mới hơi cân bằng hơn, nói với Hàn Tam Thiên: "Chỗ này của chúng tôi là câu lạc bộ độc thân, sau này nếu cậu không có chuyện gì, thì íttới chút đi, đừng ô nhiễm không khí nơi này của chúng tôi."
Hàn Tam Thiên đứng lên, sửa sang lại quần áo, nghiêm túc nói: "Mặc Dương, anh đã muốn phân rõ giới hạn với tôi, vậy thì chúng ta có phải là nên nhắc đến chuyện trả tiền lại cho tôi không? Dù sao anh vẫn còn thiếu tôi hai triệu, tiền này nếu không trả, cũng không phân rõ giới hạn được."
Cơ bắp trên mặt Mặc Dương run rẩy, ông cũng không có nhớ tới chuyện trả tiền, ra vẻ vô lại nói: "Tôi mượn tiền của cậu lúc nào, có giấy vay nợ, có chứng cứ không?"
Nói xong, Mặc Dương còn quay đầu hỏi Lâm Dũng: "Lâm Dũng, cậu có biết tôi mượn tiền của cậu ta lúc nào không?"
Lâm Dũng nghe thấy lời nói ấy của Mặc Dương, vẻ mặt chỉ biết cười khổ.
Hai ông lớn hay nói giỡn, anh ta nào có có tư cách đi tham gia, không cẩn thận một cái là tan thành tro bụi lúc nào không hay.
Lâm Dũng cúi đầu xuống, chỉ có thể giả bộ chẳng nghe thấy gì hết, ra vẻ không để ý đến chuyện bên ngoài.
"Mặc Dương, tôi phát hiện gần đây anh càng già càng không biết xấu hổ đó." Hàn Tam Thiên bó tay nói.
" cậu vẫn là thiếu hiểu biết tôi quá rồi,
không phải là gần đây, mà tôi vẫn luôn như vậy đó. Cho nên dù tôi có mượn tiền của cậu hay không, thì việc này cậu cũng thể quên nó đi được rồi." Mặc Dương nói.
Hàn Tam Thiên đúng là không có chiêu gì khi đối mặt với sự vô liêm sỉ Mặc Dương. Hơn nữa, anh cũng không yêu cầu Mặc Dương trả tiền lại, tuy hai tỷ chẳng phải một con số nhỏ, nhưng trên chuyện đối phó với tập đoàn họ Hàn, hai tỷ cũng không làm nên được chuyện gì.
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, Hàn Tam Thiên nói: "Không trả tiền thì mời tôi ăn bữa cơm trưa được mà
"Cơm công nhân. Cậu muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi kêu bác gái trong phòng bếp bởi cho cậu nhiều thêm hai chén cơm." Mặc Dương ra vẻ hào phóng nói.
"Con mẹ nó anh đúng là vắt cổ chày ra nước mà." Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong khách sạn Bán Đảo, Hàn Yên đang quở mắng thợ làm móng, thợ làm móng vì xin lỗi đã quỳ xuống trước mặt cô ta. Nhưng Hàn Yên vẫn có vẻ không chịu bỏ qua.
Cửa phòng mở ra, Võ Phong đi đến.
Sau khi Hàn Thanh chết, Võ Phong tạm thời trở thành người chuyển lời của Hàn Yên, mọi chuyện bên ngoài đều do Võ Phong xử lý.
"Anh tới làm gì?" Hàn Yên lạnh giọng hỏi Võ Phong, ở trong mắt cô ta, Võ Phong chỉ là một tên vô dụng, nếu không phải bây giờ chẳng có ai dùng được, cô ta đã sớm kêu Võ Phong cút đi.
"Thưa cô, về chuyện của Tưởng Lam, có
hai tin tức mới." Võ Phong nói.
Tuy Hàn Yên khó chịu nhíu mày, nhưng mà cô ta vẫn muốn biết chuyện liên quan đến Tưởng Lam.
"Cút ra ngoài cho tôi, học nghề không giỏi thì đừng đi ra ngoài bêu xấu, sau này đừng làm nghề này nữa, nếu để tôi biết còn làm thì tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô." Hàn Yên nổi giận mắng thợ làm móng.
Thợ làm móng như là được cứu, vội vàng chạy nạn chạy ra khỏi phòng.
Tuy cô từng gặp rất nhiều khách hàng khó chịu, có điều loại người bá đạo như Hàn Yên vẫn là lần đầu tiên gặp. Rõ ràng là chính Hàn Yên không cẩn thận nhúc nhích tay sơn méo, nhưng trách nhiệm lại rơi xuống trên đầu cô, mà ngay cả quỳ xuống xin lỗi cũng không chịu bỏ qua.
"Nói mau lên, nói xong thì cút đi." Hàn Yên nói với Võ Phong.
"Tưởng Lam tìm mấy người, chắc là sẽ ra tay với Hàn Tam Thiên." Võ Phong nói.
"Mụ đàn bà đó rốt cuộc không nhịn được
muốn ra tay rồi à. Nghĩ biện pháp giúp bà ta, tốt nhất là có thể khiến Hàn Tam Thiên chết trong hôm nay." Hàn Yên nói. Trước mắt cô ta chỉ có biện pháp lợi dụng Tưởng Lam để giết Hàn Tam Thiên, cho nên, nếu Tưởng Lam đã ra tay, thì cô nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho chuyện này thành công.
"Thưa cô, tôi có thể ra tay, nhưng nếu chuyện này mà để ông chủ biết, tôi sợ ông ấy sẽ trách cứ cô." Võ Phong nói.
"Lời anh nói chẳng phải là vô nghĩa hả? Tôi muốn anh nghĩ biện pháp giúp Tưởng Lam, đương nhiên không thể lộ dấu vết,
không được để cho bố tôi biết chuyện này có liên quan tới tôi. Không thì, tôi cần dùng tới tên vô dụng như anh à? Một bàn tay của ông Ương là đủ để giết anh ta rồi." Hàn Yên lạnh giọng nói.
"Gần đây tôi tình cờ gặp được một người, có lẽ anh ta có thể giúp được." Võ Phong nói.
Hàn Yên bực bội nhìn chằm chằm Võ Phong, mắt sáng rực lửa, nói: "Võ Phong, lá gan của anh lớn đấy, dám quanh co lòng vòng với tôi à."
Võ Phong vội vàng cúi đầu, nói: "Thưa cô,
Võ Phong không dám. Võ Phong chỉ muốn kể chuyện này với cô, người tôi gặp được, tên là Đông Hạo, cô không biết anh ta là ai, nhưng chắc cô từng nghe qua nhà họ Thích đúng không?"
"Nhà họ Thích quái quỷ nào, sao tôi biết được." Hàn Yên không kiên nhẫn nói.
"Thích Đông Lâm, ông ta từng xuất hiện ở sinh nhật của ông chủ." Võ Phong nói.
"Anh vừa nói thế, hình như tôi có chút ấn tượng, cũng là một người có tý danh tiếng
khu vực người Hoa. Chẳng qua chỉ là con kiến so với nhà họ Hàn chúng ta mà thôi. Hơn nữa, tôi nghe nói, có người muốn nhà họ Thích đi đời nhà ma, hình như bố tôi có giúp đỡ trong chuyện này." Hàn Yên nói.
"Đúng vậy, quả thật có người muốn nhằm vào nhà họ Thích. Hơn nữa, ông chủ cũng đứng ở mặt đối lập với họ, cho nên tôi cảm thấy đây là một cơ hội để cô có thể biểu hiện trước mặt ông chủ." Võ Phong
nói.
"Biểu hiện, làm sao biểu hiện?" Hàn Yên khó hiểu hỏi.
"Theo tôi được biết, Đông Hạo là vệ sĩ
của con gái Thích Đông Lâm. Nếu Đông Hạo ở thành phố Thiên Vân, vậy thì Thích Y Vân chắc chắn đã ở Thiên Vân. Bây giờ, cô hoàn toàn có cơ hội một hòn đá ném trúng hai con chim. Vừa đối phó được Hàn Tam Thiên, vừa đối phó được Thích Y Vân. Một khi Thích Y Vân xảy ra chuyện ở thành phố Thiên Vân, lòng Thích Đông Lâm nhất định sẽ loạn." Võ Phong nói.
"Thích Y Vân?" Hàn Yên nhíu chặt mày, cô có chút ấn tượng với phụ nữ này. Ở trong sinh nhật của bố, chính là người phụ nữ đó xuất hiện, cướp đi rất nhiều sự nổi bật của cô. Hàn Phong thậm chí còn si mê
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 38 |