"Nhưng gần đây tôi có khá nhiều việc, không có thời gian, từ từ rồi tính." Hàn Tam Thiên nói, chuyện ở thôn Thành Trung trên cơ bản đã kết thúc, nhưng chuyện này còn rất nhiều thứ khiến anh phải bận tâm, thế nên việc đi ăn cùng Tề Nhiễm, hiện giờ anh không có tâm trạng.
Nghe Hàn Tam Thiên nói thế, Tề Nhiễm cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng có chút thất vọng.
"Vậy thôi, chờ anh rảnh, tôi sẽ mời anh tiếp, nhưng bữa cơm này cho dù tới khi nào anh cũng phải cho tôi cơ hội để mờianh, nếu không tôi đến khi tôi chết sẽ không thể nhắm mắt." Tề Nhiễm nói từ khi tốt nghiệp cho tới bây giờ, địa vị của cô trong công ty thay đổi đều là nhờ Hàn Tam Thiên, nếu không cô đã bị sa thải rồi. Vì thế, nếu không thể trả ơn Hàn Tam Thiên, trong lòng cô sẽ không yên.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười.
"Đương nhiên rồi." Tề Nhiễm kiên quyết nói:"Nếu anh muốn tôi chết không nhắm mắt, thì anh nên bớt chút thời gian."
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên đúng
dậy, từ xa, Lâm Dũng đang chạy tới đây.
Sau khi cúp máy, Lâm Dũng không dám chậm trễ dù chỉ một phút, đối với chuyện của Hàn Tam Thiên, cho dù đang nằm trên giường, anh ta cũng không dám chậm trễ, chỉ cần Hàn Tam Thiên muốn anh xuất hiện, anh ta không dám chậm trễ một phút nào.
"Người đang chạy đến là ai, không phải là Lâm Dũng chứ?"
"Chắc không phải đâu, Lâm Dũng là ai chứ, sao có thể muốn là gọi đến được?"
Lúc bóng dáng Lâm Dũng càng lúc càng gần, sắc mặt người kia trắng bệch, hai chân mềm nhũn không thể chống được sức nặng của thân hình gã, ngã ngồi xuống đất.
"Lâm Dũng, Lâm Dũng thật sự đến đây."
"Anh ấy thật sự gọi được Lâm Dũng đến đây, chết tiệt, người này cuối cùng là loại người nào thế chứ?"
"Không nghĩ người mỗi ngày mua bữa sáng cùng tôi lại là một nhân vật lớn."
Giờ phút này, ánh mắt của người xem ở đây, toàn bộ đều khiếp sợ Hàn Tam Thiên, biểu cảm không dám tin bắt đầu xuất hiện.
Tuy biểu cảm không giống nhau nhưng trong lòng bọn họ đều thấy hoảng hốt bởi vì họ đều cảm thấy rất sốc.
Những người ban đầu không tin Hàn Tam Thiên, giờ phút này cuối cùng cũng biết được mắt mình kém đến mức nào, biết rõ khoảng cách giữa mình và Hàn Tam Thiên.
Lâm Dũng người đầy mồ hôi chạy đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, kính cẩn nói:"Anh Tam Thiên."
Nhìn thấy dáng vẻ kính cẩn của Lâm Dũng, phía dưới chỗ những người vây xem phát ra tiếng xôn xao, bởi vì biểu hiện này tuyệt đối không phải là thứ
những người bạn dành cho nhau, địa vị của anh chắc chắn là cao hơn Lâm Dũng.
"Tôi sắp nổi da gà rồi, người này rốt cuộc là ai, ngay cả Lâm Dũng còn phải cuối người với anh ấy."
"Hóa ra tên kia mới là người khoác lác, nhìn mặt hắn xem, khó coi như đang ăn
phân."
"Hàng giả gặp hàng thật, đây là một sự chênh lệch."
Vẻ mặt người kia tuyệt vọng, gã nằm mơ cũng không nghĩ việc mình nói dối lại bị vạch trần trong hoàn cảnh này, nhưng lại không biết được hậu quả mình sẽ phải
chịu.
Chọc giận Lâm Dũng, Lâm Dũng có đủ khả năng để làm người khác biến mất trong vài phút.
Mấy người Hoa Cánh Tay Đại Hán, lặng lẽ tạo khoảng cách với gã, không nghĩ lại bị gã làm cho liên lụy. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến Lâm Dũng, tình thế lúc này đã rất nghiêm trọng, chuyện này không phải chỉ dùng một cú đánh là có thể giải quyết được.
"Tên kia là đàn em của anh à?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Lâm Dũng nhìn người kia, hoàn toàn là gương mặt xa lạ, chưa từng nhìn thấy.
"Anh Tam Thiên, tôi chưa từng gặp người này." Lâm Dũng đáp lời.
"Không phải cậu chối bỏ trách nhiệm mà không nhận đàn em của mình chứ?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Da đầu Lâm Dũng tê dại, nhanh chóng giải thích:"Thật sự là vậy, tôi không biết anh ta là ai."
"Nếu nói thế thì anh ta mượn danh anh ra ngoài làm chuyện bậy bạ sao?" Hàn Tam Thiên lại hỏi.
"Đúng, chắc chắn là vậy." Lâm Dũng nói chắc như đinh đóng cột.
"Nếu thế thì, anh tự mình giải quyết chuyện này đi." Hàn Tam Thiên nói tiếp.
Lâm Dũng hít sâu, mượn danh anh ta làm việc xấu thì cũng thôi đi, thế nhưng lại còn chọc giận Hàn Tam Thiên, khiến anh ta suýt nữa bị liên lụy, sao Lâm Dũng có thể bỏ qua suy nghĩ độc ác của Hàn về được.
Người kia tuy sợ đến choáng váng, nhưng gã biết rõ muốn thoát được chuyện này nhất định phải được Hàn Tam Thiên tha thứ.
Chân hắn mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên:"Đại ca, tôi sai rồi, tôi không nên khoác lác như thế trước mặt anh, tôi là giả, anh mới là thật, xin anh, xin anh hãy tha cho tôi."
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn gã, nói:"Chuyện này không liên quan đến tôi, anh mượn danh của Lâm Dũng đi lừa lọc,đây là chuyện của Lâm Dũng."
Người kia không ngừng cúi lạy Lâm Dũng, nói:"Anh Dũng, tôi biết sai rồi, biết sai rồi."
Lâm Dũng đã vào mặt gã một cái, không có một chút nể tình nào, khiến mặt anh ta đổ máu, lạnh lùng nói:"Loại người như
mày là bỏ đi, vậy mà dám mượn danh tạo làm việc xấu."
Người kia vô cùng hối hận, tuy mượn danh của Lâm Dũng có rất nhiều lợi ích, nhưng lại không nghĩ đến những nguy cơ trước mắt.
Gã không muốn chết, nỗi sợ cái chết lớn hơn mọi thứ.
"Anh Dũng, sau này tôi không dám làm thế nữa, xin anh tha cho tôi lần này."
"Sau này, mày còn muốn có sau này à?" Lâm Dũng cười lạnh, anh ta đi vội vì thế không mang theo đàn em, thế nên khi nhìn thấy đám người Hoa Cánh Tay Đại Hán, nói:"Các người, là đồng lõa của tên này?"
"Không, không phải, Anh Dũng, chỉ là quan hệ bình thường thôi." Hoa Cánh Tay Đại Hán liên tục lắc đầu.
Biểu hiện của những tên khác không khác Hoa Cánh Tay Đại Hán là bao, bất cứ ai cũng không dám thừa nhận bản thân có quan hệ với người kia.
"Dẫn tên đó đi theo tôi." Lâm Dũng ra lệnh.
Hoa Cánh Tay Đại Hán đi đến bên cạnh người kia mà không chút do dự, kéo tay ga.
Gã giãy giụa muốn bỏ chạy, nhưng Hoa Cánh Tay Đại Hán sao có thể để gã trốn thoát. Đánh gã đến khi nào không còn sức lực để phản kháng nữa mới dừng lại.
"Anh Tam Thiên, tôi đi trước." Lâm Dũng nói với Hàn Tam Thiên.
Nghe anh ta xưng hô thân thiết với Hàn Tam Thiên như thế, mấy người Hoa Cánh Tay Đại Hán càng thêm sợ hãi. Ngay cả Lâm Dũng còn kêu anh thì không lẽ địa vị của anh ngang bằng với Mặc Dương sao?
Lúc này Hoa Cánh Tay Đại Hán mới biết được ý nghĩ trả thù ngu ngốc đến mức nào, gã nên biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt Hàn Tam Thiên. May mắn thay, hôm nay có người chịu tội thay anh ta, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Sau khi Lâm Dũng mang người đi, tiệm bán đồ ăn sáng mới khôi phục lại trạng thái bình thường, những người vây xem cuối cùng cũng rời đi.
Hàn Tam Thiên ăn xong phần ăn của
mình, sau đó mua thêm một phần mang về cho Thích Y Vân.
Lúc Tề Nhiễm nhìn phần đồ ăn Hàn Tam Thiên mang về, ánh mắt có chút ảm đạm, hiển nhiên trong nhà Hàn Tam Thiên còn có người khác, hơn nữa người kia có thể là bạn gái của anh.
Đối với kiểu hiểu lầm này, Hàn Tam Thiên lười giải thích, cầm lấy bữa sáng, sau đó chào tạm biệt Tề Nhiễm.
Về đến nhà, Thích Y Vân đang ngồi ở phòng khách, vốn dĩ trước đây cô ta có thói quen làm bữa sáng nhưng từ khi Hàn Tam Thiên mua bữa sáng về nhà, cô ta liền không nấu nữa.
Nhìn thấy sữa đậu nành cùng bánh quẩy, Thích Y Vân không kìm được mà nuốt nước bọt, thật đói bụng.
"Vài ngày tới, có thể tôi sẽ không về nhà, có chuyện gì cần cứ gọi trực tiếp cho tôi." Hàn Tam Thiên nói với Thích Y Vân.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 37 |