Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa Năm Trôi Qua!

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Đệ tử áo choàng đen hình vẽ đỏ cười như không cười nhìn về phía gã, sau đó lên tiếng hỏi: “Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục điều tra? Hay là... ngươi nghi ngờ kết quả điều tra của ta?”

Đệ tử chính thức kia có chút sững sờ, vội vàng nói không dám.

“Ta biết ngươi không dám.” Đệ tử mặc áo choàng đen hình vẽ đỏ vỗ vỗ bả vai gã, sau đó hạ giọng nói: “Sư huynh nhắc nhở ngươi một câu, ở Khôi Lỗi Cung chúng ta có rất nhiều bí mật. Người chết, vĩnh viễn cũng đừng truy cứu đến cùng, nếu không ngươi sẽ nhanh chóng biến thành người chết. Câu nói này mà nghe không hiểu thì cố gắng lĩnh ngộ nhiều hơn đi.”

“Đa tạ sư huynh, đa tạ.” Tên đệ tử chính thức kia khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hành lễ đưa mắt nhìn đệ tử áo choàng đen hình vẽ đỏ kia rời đi.

Tối hôm qua, Tống Diên không hoảng hốt. Hôm nay, khi trông thấy bên ngoài vách núi có đệ tử Bì Ảnh Phong đến đây, hắn cũng rất trấn định. Nhưng khi ngày hôm nay kết thúc thời điểm trở lại căn phòng trên không, bụi bặm lắng xuống tình huống hôm qua trở thành chuyện đã rồi, hắn lại có chút sợ hãi muộn màng.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại dám làm như vậy. Nhưng nhớ lại bộ dáng “Điểm vào mi tâm, dường như đã nhìn thấy gì đó” của đệ tử Bì Ảnh Phong, hắn lại đại khái hiểu được một điều: Khẳng định là thế giới này có Sưu Hồn Thuật. Và nếu có người dùng Sưu Hồn Thuật đối với hắn, vậy thì xong đời.

Áp lực tích tụ khiến trong lòng hắn chợt có chút phiền muộn, thậm chí trong bụng còn có một ngọn lửa bốc lên.

Hắn ôm lấy Khâu tiểu nương tử, chạm vào thân thể mềm mại đang nằm trong giường kia. Cũng không biết hôm nay Khâu tiểu nương tử gặp phải chuyện gì, chỉ thấy phản ứng của nàng hôm nay đặc biệt cuồng nhiệt.

Sau khi hai người phát tiết như cuồng phong mưa rào, rốt cuộc cả hai cũng tỉnh táo lại.

Khâu tiểu nương tử nằm co quắp như một đống bùn nhão, nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn về phía sương đỏ bên ngoài khe hở, ánh mắt vừa thoát ra từ trong dục niệm đã tràn đầy sợ hãi, giọng nàng run rẩy nói: “Tống đại ca, ngày hôm nay, rất nhiều người đều nói quỷ vật trong mảng sương mù dày đặc bên ngoài kia đã trở nên mạnh mẽ, nếu sơ ý một chút là có thể bị quỷ vật phá vỡ cửa lớn chui vào bên trong. Hai người kia, bọn họ đã chết như vậy đấy. Chúng ta cũng chỉ là tạp dịch, Bì Ảnh Phong sẽ không để ý đến tạp dịch. Tạp dịch chết là hết. Nhưng ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết hu hu hu.”

Khâu tiểu nương tử ôm theo tâm trạng suy sụp, lập tức khóc òa lên.

Tống Diên hơi có chút sửng sốt. Đến tận lúc này hắn mới ý thức được chuyện mình phá cửa tối hôm qua đã mang đến cảm giác áp bách tới cỡ nào cho tất cả đám tạp dịch trong phòng chế da này.

Mà ngay khi hắn vừa ngây người, Khâu tiểu nương tử lại nhào tới, dùng giọng nói dịu dàng nhất, cũng sợ hãi nhất nói: “Tống đại ca, ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ta rất nghe lời, ngươi mang theo ta, đừng vứt bỏ ta, có được không? Có được hay không?”

Mái tóc đen nhánh tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi, nàng trực tiếp thể hiện ra bộ dạng bất chấp mọi giá, nhất định phải dùng thân thể để đổi lấy cơ hội sống sót cho mình.

Tống Diên ôm chặt tiểu cô nương ấy vào trong ngực, đợi cho đến khi thân thể nàng thoáng bình phục lại một chút, mới lên tiếng nói: “Nếu ngươi đã nói mình làm cái gì cũng được, vậy thì bây giờ ta muốn ngươi làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Khâu tiểu nương tử đã chuẩn bị xong tất cả rồi.

Tống Diên nói: “Ăn một viên Cố Bản Tham Đan, sau đó ngủ đi.”

Khâu tiểu nương tử: …

Nàng ngoan ngoãn ăn Cố Bản Tham Đan, sau đó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Tống Diên ngồi trên bậc thang thứ năm, cũng chậm rãi tiến vào một loại trạng thái “nửa ngủ nửa tỉnh”. Hắn không lo lắng quỷ vật sẽ phá cửa, nhưng ở một nơi như thế này, làm sao hắn có thể ngủ ngon được?

...

Đảo mắt một cái đã nửa năm trôi qua.

Tạp dịch mới lại thay đổi bổ sung thêm mấy nhóm. Chỉ có loại “Luân hồi” thuộc về phòng chế da này là vẫn tiếp tục như cũ.

Ở trong loại luân hồi này, cả Tống Diên lẫn Khâu Liên Nguyệt, ai cũng đã nhanh chóng biến thành lão tạp dịch. Bọn họ đã hiểu quy tắc ngầm của nơi này, cũng hiểu rõ phải làm như thế nào mới có thể sống sót được ở nơi đây.

Đối với đại đa số tạp dịch, bọn họ vẫn giữ nguyên tâm thái có thể sống được ngày nào hay ngày đó, về phần hy vọng... gần như là không có.

Đối với Khâu Liên Nguyệt, nàng chỉ cầu mong có thể “vọng phu thành long”, hi vọng Tống Diên sau khi trở thành đệ tử chính thức, có thể kéo nàng ra khỏi hố lửa.

Nhưng ở thời điểm quan sát thấy không ít tạp dịch có tư chất đệ tử lại đột nhiên trở nên suy yếu, sau đó biến mất. Khâu Liên Nguyệt có chút đăm chiêu trong lòng, sau đó lại càng không muốn xa rời Tống Diên.

Còn đối với Tống Diên, trong khoảng thời gian nửa năm này đã xảy ra không ít chuyện với hắn, nhưng đến cuối cùng hắn cũng có thể tiêu hết số điểm mình cống hiến cướp được từ nửa năm trước.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.