Người Đi Kẻ Đến!
Sau khi rầm rì xong, nữ tạp dịch phòng bên cạnh thì thào hỏi: “Chuyện vừa nói, chừng nào thì ngươi đi làm?”
Ngay sau đó, nam tạp dịch nói: “Hai ngày nữa đi.”
Nữ tạp dịch nói: “Ta để dành 10 điểm cống hiến, ngươi cũng có 10 điểm, ngươi đi hỏi vị Trương đại nhân truyền dạy kỹ năng kia một chút, nếu như đưa 20 điểm cho hắn, hắn có thể thả cho chúng ta rời đi hay không. 20 điểm chưa đủ, chúng ta còn có thể tích lũy thêm. Chỉ cần có thể thả chúng ta rời đi, như thế nào cũng được.”
Nam tạp dịch thở dài nói: “Chuyện này... sợ là không được.”
Nữ tạp dịch nói: “Cái này không được cái kia không được, vậy phải làm sao bây giờ?”
Sau đó, nàng ta bắt đầu oán trách.
Thanh âm dần dần nhỏ đi, bởi vì đây vốn là một vấn đề nan giải.
Đám tạp dịch như bọn họ ai không muốn chạy trốn khỏi nơi đây?
Nhưng chạy như thế nào?
Tống Diên nhìn về phía giường. Lúc trước, dưới góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Khâu tiểu nương tử, nhưng vì hiện tại, cảm giác của hắn đã mạnh lên, khiến cho những đường nét trên cơ thể nàng trở nên rõ ràng hơn không ít.
Lúc này đang là cuối mùa xuân, tiểu nương tử kia chỉ đắp lên mình một cái chăn mỏng, bộ ngực căng tròn, đôi chân dài chỉ lộ ra phần bắp đùi trắng như tuyết bên dưới lớp lụa đỏ, nhìn rất nóng bỏng, chẳng qua gương mặt nàng đang nhăn nhó, giống như gặp phải ác mộng.
Một ngày trước, Tống Diên cũng sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ, đột nhiên hắn lại phát hiện mình có thể ngủ một giấc ngon lành rồi. Bởi vì dù đang ở trong mộng, sự cảnh giác của hắn cũng trực tiếp vượt qua một người phàm tỉnh táo.
Hắn ngáp một cái, hơi ngả người ra sau, thản nhiên nhắm mắt ngủ.
Thời gian lại bắt đầu trôi nhanh hơn, phòng chế da cũng biến thành khu thoải mái của Tống Diên.
...
Đảo mắt một cái lại hai tháng trôi qua.
Nhóm người Uông Tố Tố kia nghênh đón khảo nghiệm. Quá trình khảo nghiệm là bí mật, nhưng sáu người đi vào lại chỉ có ba người thành công vượt qua, Uông Tố Tố chính là một trong số đó.
Vào giờ khắc này, thoáng cái nữ nhân có vài phần quyến rũ kia đã thay đổi hoàn toàn, gần như vừa được tái sinh, toàn thân nàng tràn đầy năng lượng, nàng trực tiếp ngẩng cao đầu rời khỏi phòng chế da.
Tống Diên đã sớm bị nàng quên lãng.
Không có tình yêu gì, cũng không có oán hận gì, càng không có suy nghĩ đi khoe khoang gì, hai người chỉ là người qua đường mà thôi.
Đương nhiên, nếu nữ nhân trong phòng Tống Diên thay đổi hết người này đến người khác, không chừng Uông Tố Tố kia sẽ đi lên chào hỏi hắn, còn nói một câu kiểu như “Sư đệ, ta ở chủ phong Bì Ảnh Phong chờ ngươi” để tạo mối quan hệ.
Nhưng tiểu nương tử Khâu Liên Nguyệt kia từ khi tiến vào phòng Tống Diên vẫn còn sống rất tốt, thậm chí trong khoảng thời gian đó, Tống Diên còn lãng phí điểm cống hiến để mua không ít Cố Bản Tham Đan cho tiểu nương tử kia.
Uông Tố Tố cảm thấy hành vi này thật buồn cười. Lúc trước, Tống Diên có thể sống sót trên tay nàng, nàng còn tưởng thiếu niên này có chút năng lực, vì thế đã dâng lên tin tức để dẹp bỏ oán hận, nhưng hôm nay mới biết... là khi đó nàng đã nghĩ quá nhiều rồi.
Có người đi, lập tức có kẻ đến.
Trong số những người đi, số người chết nhiều hơn nhiều so với số người trở thành đệ tử chính thức. Người mới đến, thì lại một lần nữa trình diễn vòng tròn luân hồi.
...
Hai tháng sau.
Nam nhân trong phòng Tề Dao suy yếu mà chết, mà nữ nhân trong phòng “Người có tư chất” tên là Hứa Trường Tuấn cũng biến mất. Hai người này đều là người có tư chất, nên đã ở cùng một chỗ.
Ban đêm, Tề Dao và Hứa Trường Tuấn không lên giường mà ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với nhau.
Tề Dao than nhẹ một tiếng, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước, nàng nói với vẻ đau buồn: “Sư huynh chết rồi, hắn chết vì yểm hộ cho ta.”
Hứa Trường Tuấn nghiêm nghị nói: “Vì hủy diệt Khôi Lỗi Cung này, tất cả những sự hi sinh đều là đáng giá.”
Tề Dao mím môi, hít sâu một hơi.
Hứa Trường Tuấn nói: “Một tháng sau, sư muội hãy thể hiện thực lực, qua ải đi.”
Tề Dao sửng sốt, hỏi: “Vậy còn Hứa sư huynh thì sao?”
Hứa Trường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Nơi nào cũng cần có người ở lại để điều tra tin tức. Ta cứ tiếp tục ở lại, ẩn giấu thực lực, trốn ở trong phòng chế da này.”
Tề Dao suy nghĩ một chút sau đó mới lên tiếng nói: “Cũng đúng, sư huynh đã sớm đột phá Luyện Huyền tầng một, trên người lại có《 Liễm Khí Thuật 》, có thể ẩn giấu.”
Hứa Trường Tuấn lộ ra một nụ cười mê người, lắc lắc ngón tay nói: “Không, sư muội, ta đã đạt tới Luyện Huyền tầng hai rồi.”
…
“Người tốt, người tốt, thải bổ ta đi, thải bổ nhiều một chút đi!”
“Người tốt, nhanh lên, van xin huynh.”
“Cứ như vậy, cứ như… vậy.”
Mắt thấy còn cách kỳ hạn cuối cùng một tháng, Khâu Liên Nguyệt lập tức trở nên khẩn trương vô cùng. Nhất là khi cảm nhận được bản thân vẫn còn khỏe mạnh, khi ấy nàng gần như muốn phát điên lên.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |