Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Nguyệt, Đi Thôi!

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

“Đại Ngụy sắp diệt vong, thế lực mới thượng vị chính là một bang phái tên là Huyết Thương Bang ở nhân gian. Huyết Thương Bang muốn lấy lòng tông ta, nên đã chia làm mấy nhóm đưa không ít người có huyết mạch hoàng thất vào tông môn. Hoàng hậu Hoàng phi, công chúa hoàng tử của Đại Ngụy, thậm chí là công tử thiên kim của vương phủ, đều không hề bị bỏ sót.”

“Trong cơ thể nhóm người có huyết mạch hoàng thất Đại Ngụy này còn ẩn chứa huyết mạch cực kỳ mỏng manh của Đa Vĩ Hồ Tộc, cho nên đàn ông thì tuấn mỹ, phụ nữ thì quyến rũ, ai nấy đều bất phàm. Đã thế, hai bên vui vẻ không chỉ mang đến quá trình hưởng thụ khoái lạc mà còn có thể hấp thu được càng nhiều huyền khí hơn nhờ huyết mạch của bọn họ. Đám người này tuyệt đối là lô đỉnh cực phẩm.”

“Mặc dù các ngươi có thể tu hành, nhưng Huyền căn trong cơ thể chỉ là Nhân Huyền Căn thấp kém, chỉ có khả năng dựa vào phương pháp tu luyện đơn giản là song tu, đan dược. Cho nên lô đỉnh là thứ cực kỳ quan trọng đối với các ngươi. Hôm nay, các ngươi cũng gặp may mắn, mỗi người đều được phân cho một nhân vật có chứa huyết mạch hoàng thất Đại Ngụy. Khi vào phủ, tự nhiên có thể trông thấy rõ ràng. Trên bàn đá có bột si tâm, đây cũng là phúc lợi hàng ngày của đệ tử chính thức, mỗi tháng một bình.”

Tề Dao nghe vậy, hai gò má thoáng ửng đỏ, biểu cảm này của nàng vừa lộ vẻ xấu hổ, vừa ẩn giấu lửa giận, nnagf thầm nghĩ trong lòng: 'Ma môn, thật đáng chết.'

Tống Diên lại thừa cơ nói: “Trương sư huynh, nói đến lô đỉnh, lô đỉnh ở phòng chế da kia của ta sử dụng cũng tiện, hơn nữa ta đã cho nàng ăn không ít Cố Bản Tham Đan, có thể mang nàng đến động phủ bên này hay không?”

Khâu Liên Nguyệt vô cùng trông mong được nhìn hắn nhảy ra khỏi hố lửa, bởi vậy mới không tiếc hết thảy, vừa cho thân thể còn tặng điểm cống hiến của mình cho hắn. Nếu bây giờ hắn đã thông qua khảo nghiệm mà không cứu vớt nàng ấy ra, sợ là Khâu Liên Nguyệt kia sẽ tuyệt vọng đến mức lập tức tự sát mất.

Trương Ấn gật đầu, nói: “Đã là lô đỉnh thì không trái với quy củ, chiều muộn hôm nay ngươi mang nàng ta tới là được. Thân phận của những tạp dịch này có thể dễ dàng chuyển biến, để sư huynh đăng ký giúp ngươi, coi như nàng là người trong phủ được ngươi mang theo là được rồi.”

Tống Diên âm thầm thở phào một cái, trong lòng có một loại cảm giác “cuối cùng cũng không phụ ủy thác”.

Mà nghĩ đến sau này không cần phải ngủ trong phòng treo trên bầu trời nữa, tâm trạng của hắn cũng dịu đi không ít.

Thêm nữa, chuyện chế da này cũng tương đương với kéo dài tuổi thọ, hắn vô cùng thích thú. Nhưng thân phận của bản thân ở phòng chế da bên này cũng chẳng khác gì tạp dịch bên kia, hệt như đang giẫm trên một tấm băng mỏng, khiến hắn có phần khó chịu.

Thôi, sau này như thế nào cứ đi một bước tính một bước vậy.

...

Khâu Liên Nguyệt chờ từ sáng sớm đến sau giờ ngọ.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã nhìn thấy Hứa Trường Tuấn trở về nhưng Tống Diên lại không có mặt, bởi vậy nàng đã biết Tống Diên thông qua khảo nghiệm rồi, trong lòng cũng bắt đầu hưng phấn chờ đợi.

Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, trái tim nàng cũng chậm rãi nguội lạnh, một loại cảm giác tuyệt vọng cùng với sợ hãi từ từ dâng lên. Nàng dùng đôi tay run rẩy, cầm con dao cạo không ngừng “Xẹt xẹt” trên tấm da thú thô ráp, chỗ ngồi trống rỗng phía đối diện mang đến cho nàng một loại cảm giác hít thở không thông.

Nàng không dám nghĩ đến từ “lỡ như” kia.

Rất nhiều cái “lỡ như”.

Nhưng đảo mắt đã qua nửa buổi chiều, ngay cả Bì Ảnh Song Đầu Lang cũng làm xong một con rồi, vẫn chưa thấy điều gì thay đổi cả.

Suốt quãng thời gian qua, nàng đã nhìn ra ngoài cửa tới một trăm năm mươi sáu lần, gần như là cứ cách vài phút lại quay sang nhìn một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đó. Nàng đã cảm nhận được mấy tên tạp dịch chung quanh để lộ ra nụ cười nhạo rồi, mà nam nhân đã từng chung sống cùng một phòng với nàng, muốn chiếm hữu nàng kia dường như đang muốn đứng lên, nhe răng cười đi tới...

Ánh mặt trời dần dần nhạt xuống, rốt cục trái tim Khâu Liên Nguyệt đã hoàn toàn lạnh xuống. Nàng hít sâu một hơi buông tấm da trên tay xuống, sắc mặt trắng bệch. Nàng đã nghe được tiếng cười và tiếng thì thầm của những người xung quanh.

Nhưng trong nháy mắt, những tiếng cười nhạo kia lại đồng loạt đông cứng hết. Đơn giản là ngoài cửa vừa có một thiếu niên kêu lên: “Liên Nguyệt, đi thôi.”

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tống Diên mặc một bộ áo choàng màu đen đứng ở ngoài cửa rồi.

Trong nháy mắt, hai mắt nàng đỏ lên, vội vàng đứng lên nói: “Ta tới ngay đây!”

Khi nàng đi ra cửa, những ánh mắt hướng về phía nàng đã không còn sự trào phúng nữa mà là tràn đầy ghen ghét. Nàng khóc nhưng lại nở nụ cười vui sướng rồi vội vàng nâng tay áo lau đi nước mắt, nhanh chóng chạy về hướng thiếu niên kia.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.