Nam Trúc Phong!
Tề Dao nhìn xung quanh, chợt vòng qua Uông Tố Tố, trực tiếp đứng bên cạnh Tống Diên.
So với Uông Tố Tố và Khang Đắc Phúc, người dựa vào tuổi thọ của người khác mới tu luyện thành công, nàng càng có hảo cảm với Tống Diên hơn.
Mà đúng lúc này, lời của Trương sư huynh lại truyền đến: “Hứa Trường Tuấn, trở về đi, ngươi tu luyện chưa đủ, kiếp này có lẽ đã vô duyên với tu huyền đại đạo.”
Nam tử tuấn tú cao lớn kia cũng không để ý, chỉ giả vờ để lộ ra vài phần ảm đạm, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ Trương đại nhân, vậy ta trở về tiếp tục chế da đây.”
Trương sư huynh cũng không để ý tới gã nữa.
Chỉ là một tên tạp dịch mà thôi.
Còn có gì để nói thêm nữa?
Trương sư huynh nhìn về phía Tống Diên và Tề Dao, nói: “Bây giờ phòng chế da của ta đang thiếu người, các ngươi đã là tạp dịch của phòng chế da, vậy thì cứ ở lại đây tu luyện đi. Tài nguyên trong động phủ, thứ nên thuộc về đệ tử chính thức thì lấy đi, sẽ không để các ngươi thiếu thốn dù chỉ một chút.”
Ngay sau đó, gã lại lạnh lùng nói thêm: “Nhưng chớ có nói nhảm linh tinh về chuyện đi chủ phong gì đó, loại chuyện tốt này còn chưa tới lượt các ngươi đâu.”
Sau khi nhìn lướt qua hai người, chợt phát hiện hai người kia đều không để lộ ra vẻ bất mãn, Trương sư huynh mới cười tủm tỉm nói: “Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi nhập môn, chọn lựa động phủ, còn có một chút chỗ tốt mà đệ tử chính thức mới có thể hưởng nữa.”
Nói xong những lời này, ánh mắt của gã lại lộ ra vài tia sáng kỳ dị, sau đó nghiền ngẫm cười nói: “Các ngươi đó, đây là thời cơ tốt để lựa chọn, chỗ tốt cũng không tệ. Đến đây, để ta dẫn các ngươi đi xem một chút. “
Trên sơn phong có phòng chế da tên là Nam Trúc Phong, là một ngọn núi ở bên ngoài Bì Ảnh Phong. Trương sư huynh tên Trương Ấn, vốn là nhị đệ tử của Phong chủ Nam Trúc Phong - Trình Đan Thanh.
Thân phận của Trình Đan Thanh ở Bì Ảnh Phong là một quản sự nội vụ, mặc áo bào trắng, nhưng sau lưng lại thêu họa tiết gương mặt song diện.
Ở Bì Ảnh Phong, y phục có hai loại trắng đen. Y phục đen thuộc về đệ tử bình thường, y phục trắng là người có thân phận.
Hoa văn hai mặt đằng sau bộ y phục cũng có hai loại đen, đỏ. Hoa văn đen là ngoại môn, hoa văn đỏ là nội môn.
Trình Đan Thanh có thể mặc áo bào trắng chứng tỏ địa vị của người này khá cao, còn trực tiếp quản lý cả một ngọn núi, nhưng hoa văn đen lại cho thấy đối phương không phải trưởng lão, cũng không ở nội môn, cho nên không cách nào tiếp xúc được với công pháp và bí thuật cao thâm hơn của Khôi Lỗi Cung.
Từ đây cũng hoàn toàn có thể hiểu rõ, địa vị của phòng chế da ở cả Bì Ảnh Phong cũng không cao.
Tống Diên, Tề Dao nhanh chóng bái Trình Đan Thanh, sau đó đổi sang đồng phục áo choàng đen hoa văn màu đen, đồng thời cũng thay đổi lệnh bài thân phận. Chất liệu của tấm lệnh bài mới đã từ gỗ đen biến thành hắc ngọc.
Tống Diên đưa mắt nhìn lệnh bài: Tống Diên, đệ tử chính thức, Bì Ảnh 334.
Tề Dao thì là “Bì Ảnh 333”.
Trương Ấn tiếp tục giảng giải: “Thẻ điểm cống hiến không ghi tên đó chỉ là thứ dành cho tạp dịch, sau này lệnh bài thân phận của các ngươi cũng là thẻ lưu giữ điểm cống hiến của các ngươi luôn. Dù người khác nhặt được, đối phương cũng không dùng được. Ngược lại nếu ngươi chết, điểm cống hiến trong lệnh bài sẽ tự động bị phế bỏ.”
“Về phần đệ tử Bì Ảnh Phong, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ có khoảng sáu trăm người mà thôi. Nếu có người chết, số hiệu lệnh bài sẽ trống ra, sau đó do đệ tử phía sau bổ sung vào theo thứ tự. Lệnh bài mà hai người các ngươi lấy được chính là của đệ tử đã chết mấy ngày trước.”
Tống Diên không nhịn được hỏi: “Trương sư huynh, không biết hai vị sư huynh kia đã chết như thế nào?”
Trương Ấn nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nghiêm nghị nói: “Khôi Lỗi Cung chúng ta vốn nằm giữa ba nước Ngụy, Thục, Ngô. Kiếm Môn Nam Ngô tự xưng là chính đạo, thường có ý định hủy diệt môn ta. Đệ tử trong đó vẫn thường lảng vảng xung quanh tông ta, nếu gặp phải khó tránh khỏi sẽ phát sinh một hồi tranh đấu khốc liệt. Hai tấm lệnh bài của ngươi và Tề sư muội chính là thứ tự của đệ tử đã chết trận trong đấu pháp.”
Kiếm Môn Nam Ngô?
Tống Diên từng loáng thoáng nghe nói đến cái tên này rồi, là do Khâu Liên Nguyệt nói cho hắn biết. Nhưng Khâu Liên Nguyệt là con gái của thương gia phàm gian, cũng chỉ biết một cái tên như thế mà thôi.
Tề Dao thì im lặng không nói, nhưng trong lòng lại có mấy phần mừng thầm, nghĩ:
Đúng là phải giết sạch đám tà ma ngoại đạo các ngươi mới tốt.
Ba người lại đi vào trong núi một lát, Trương Ấn chỉ vào khu vực ở cách đó không xa nói: “Động phủ của hai ngươi ở ngay phía trước, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến ngày mai lại đi học tập công pháp, tìm hiểu sự vụ sau. Về phần chỗ tốt sư huynh vừa nói, đã đi đến nơi đây rồi, ta cũng không giấu các ngươi.”
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |