Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Của Đệ Tử!

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Người trung niên mặc áo bào trắng chắp tay chính là Phong chủ của Nam Trúc Phong, Trình Đan Thanh.

“Trương Ấn.”

“Sư phụ, có đệ tử, người có gì phân phó?”

“Ngày mai ngươi lại đi phòng chế da, chọn những tạp dịch đã từng có tư cách tu luyện 《 Huyền Khí Dẫn Đạo Thuật 》 mà không được chọn lựa, cứ nói là cho bọn họ thêm một cơ hội.”

Trình Đan Thanh trầm giọng nói, “Nói với bọn họ gần đây bên trong Hồ Lô cốc, có thêm chút ít Sát Lang, nếu bọn họ có thể xách một cái đầu sói của Sát Lang trở về, cũng có thể trở thành đệ tử chính thức.”

Trương Ấn ngạc nhiên nói: “Sư phụ, Sát Lang không đi đơn lẻ. Những đệ tử không nhập cảnh kia chỉ cần dám đi thì chắc chắn phải chết, chuyện này...”

Trình Đan Thanh lạnh lùng nói: “Gần đây Kiếm Môn Nam Ngô càng ngày càng phát triển, ta lo lắng bọn họ điều động gian tế. Gian tế có thể ẩn giấu thực lực, nhưng không cách nào ẩn giấu được sự thật là mình có thể hấp thu công pháp. Ngày đó ngươi ở hiện trường, giờ ngẫm kỹ lại xem, trong nhóm người khảo nghiệm hôm ấy, có người nào rõ ràng có thể hấp thu nhưng lại làm bộ như không thể hay không?”

Trương Ấn lắc đầu: “Loại công pháp truyền thừa kia, chỉ cần ta ở bên cạnh là có thể cảm nhận được, có thể chính là có thể, không thể chính là không thể.”

Trình Đan Thanh nói: “Vậy là tốt rồi, sáng sớm ngày mai, ngươi để cho bọn họ trực tiếp đi. Để đề phòng có người chạy thoát, vi sư sẽ đi theo hai đệ tử mới kia. Ngươi thay mặt vi sư truyền bản hoàn chỉnh của 《 Huyền Khí Dẫn Đạo Thuật 》 cho bọn họ trước.

Mặt khác lại phân một ít nhiệm vụ cho bọn họ.”

“Vâng, sư phụ.”

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Diên khoan khoái đi trong núi, nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, mà đúng lúc này, cánh cửa đá đối diện cũng chậm rãi mở ra, chỉ thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mặc áo choàng đen, tư thế hiên ngang đi tới.

Bởi vì tiến vào cùng thời gian, cho nên các động phủ đều nằm rất gần nhau.

Tề Dao liếc nhìn Tống Diên, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, nhưng vẫn đến gần hỏi: “Tối hôm qua thế nào?”

Tống Diên khen: “Không hổ là lô đỉnh huyết mạch Đa Vĩ Hồ tộc, dùng khác với nữ nhân phàm trần, rất trơn bóng.”

Mặc dù Tề Dao đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được lời này nàng vẫn cảm thấy buồn nôn. Nàng đã tận mắt nhìn thấy Tống Diên dần dần sa đọa, từ thiếu niên giữ mình trong sạch, trở thành tiểu quỷ tà ác dơ bẩn bây giờ, nhưng ngay cả vậy, trong lòng nàng vẫn hiện lên một loại suy nghĩ “Tống Diên bị ép”.

“Còn ngươi?” Tống Diên lại hỏi.

Tề Dao thuận miệng nói một câu “Coi như cũng được”, sau đó tròng mắt xoay chuyển, lại tò mò hỏi: “Hoàng tộc bên kia của ngươi có thân phận gì?”

Tống Diên nói: “Vương phi của Trấn Nam Vương.”

Tề Dao:??!!!

Nghĩ đến nam nhân đáng thương trong động phủ nhà mình, nương tử của đối phương lại bị người ở cửa kia…

Tề Dao nổi giận đùng đùng bước nhanh hơn, không còn đi cùng Tống Diên nữa.

Tống Diên không hiểu nàng bị làm sao, hắn khẽ lắc lắc cần cổ mấy cái, chờ đến khi quay đầu lại nhìn thấy Uông Tố Tố.

Uông Tố Tố nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Tề sư muội vốn là thiếu niên khí phách, còn không hiểu là đã tới ma môn thì chỉ có thể tuân theo quy củ ma môn, không tuân theo thì phải chết. Vào ma môn như vậy, chính là tà ma, mệnh đã như thế, ai có lựa chọn? Những gì chúng ta làm cũng chỉ vì sống sót mà thôi.”

Sau đó, nàng khẽ thở dài một tiếng nói: “Trước khi bị bắt tới đây, ta cũng là hiền thê của người khác, cũng là con nhà lành, chưa từng nghĩ tới kiếp này bản thân sẽ rơi vào tình huống như thế. Nhưng việc đã đến nước này, coi như là sống lại một đời. Con người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, dù sao cũng phải nghĩ cách để mình sống sót, cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Chuyện là Uông Tố Tố muốn tìm một minh hữu, chọn tới chọn lui, đột nhiên nàng phát hiện vẫn là thiếu niên lúc trước từng chống lại mình là kẻ đáng tin cậy, vì thế muốn chủ động đến đáp lời, lấy lòng hắn.

Lúc trước, nàng từng nhìn thấy Tề Dao đi theo bên cạnh thiếu niên này, hiện giờ lại thấy Tề Dao nổi giận đùng đùng, nàng mới nhân cơ hội, lập tức đi tới.

Hai người vốn không có thù hận gì lớn, Tống Diên cũng gật đầu, nói một câu: “Sư tỷ nói rất có lý.”

Uông Tố Tố cười cười đứng bên cạnh hắn, sau đó bắt đầu chủ động nói ra một ít tình báo mà nàng thu thập được nhằm lấy lòng hắn, có thể những thứ này sẽ hữu dụng với Tống Diên: “Đệ tử chính thức của Nam Trúc Phong như chúng ta, ngoại trừ tu luyện cũng không phải là hoàn toàn thoát thai, bởi ngày thường vẫn cần làm một số nhiệm vụ tông môn phân phối, một là chế tác da yêu thú, hai là ra ngoài mua sắm da yêu thú. Theo ta quan sát, Nam Trúc Phong này có sáu mươi hai động phủ, gần một nửa trong nhóm này đều trống không. Ta nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra rồi, hẳn là đi ra bên ngoài chọn mua da yêu thú cũng không an toàn. Nếu lựa chọn, sư đệ nhớ phải thận trọng.”

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.