Hồ Lô Cốc Chôn Thây!
Sáu mươi hai động phủ, có một nửa trống không?
Tống Diên thoáng ngẩn người.
Đối với hắn, đây đúng là một tin tức rất quan trọng. Nếu hôm nay hắn muốn xác định “nhiệm vụ”, vậy thì rất có thể hắn sẽ lựa chọn “Ra ngoài mua da yêu thú” trong tình huống thiếu thông tin.
Nguyên nhân rất đơn giản đó là bây giờ hắn đang rất bức thiết muốn biết tình huống bên ngoài như thế nào và “Dùng thân phận đệ tử chính thức của Bì Ảnh Phong ra ngoài chọn mua” chính là một phương thức khá tốt để hiểu rõ tình hình bên ngoài.
Thiếu hụt tin tức sẽ dẫn đến những phán đoán hoàn toàn khác nhau và cũng có thể đẩy một “người tự cho rằng mình đã lựa chọn chính xác nhất” vào ngõ cụt.
Điểm này, Tống Diên đã chứng kiến không ít.
Nhiều khi, ai sống ai chết chưa chắc đã dựa vào thực lực, mà phải dựa vào sự lựa chọn.
“Đa tạ.”
“Sư đệ khách sáo rồi.” Uông Tố Tố cười híp mắt vẫy vẫy tay, nói: “Phía trước chính là chỗ phong chủ truyền dạy kỹ năng, sư đệ cố lên.”
Nàng như hồ ly thoáng ngừng lại rồi hay vẫy vẫy tay tạm biệt Tống Diên.
Tề Dao thì cảm thấy sau khi nàng rời khỏi, Uông Tố Tố kia đã lập tức chạy tới bên cạnh Tống Diên, vì thế mới âm thầm hừ lạnh. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm nay Tống Diên lại muốn dùng Vương phi của Trấn Nam Vương làm lô đỉnh tu luyện, là trong lòng càng tức giận hơn.
Nhưng đương nhiên, không phải tức giận hắn, vì nàng chỉ thầm nghĩ: Chờ Kiếm Môn nắm được cơ hội, nhất định phải nhổ tận gốc khối u ác tính gây ảnh hưởng đến Tam Quốc này! Để nó không thể hại người được nữa!
Nghĩ xong, nàng lại không nhịn được mà có chút lo lắng cho Hứa Trường Tuấn, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại cảm thấy khá nhẹ nhõm: Hứa sư huynh đã tới Luyện Huyền tầng thứ hai, lại ẩn núp trong phòng chế da. Đây hẳn là nơi an toàn nhất trong toàn bộ Nam Trúc Phong rồi.”
Một lúc sau, Tề Dao và Tống Diên một trước một sau tiến vào tòa thạch lâu trên đỉnh Nam Trúc Phong. Người tiếp đãi bọn họ trong thạch lâu lại là Trương Ấn.
Tống Diên ngạc nhiên nói: “Trương sư huynh, hôm nay sư phụ không có ở đây sao?”
Trương Ấn cười nói: “Sư phụ có một số việc cần xử lý một chút, ta sẽ thay người truyền thụ kỹ năng. Trước đó, cuốn《 Huyền Khí Dẫn Đạo Pháp 》các ngươi từng học vốn là bản cắt giảm, hiệu suất thấp hơn bản đầy đủ chừng năm - sáu lần, bây giờ ta sẽ truyền bản hoàn chỉnh cho các ngươi. Đợi các ngươi có chút thành tựu rồi tiếp tục truyền thụ pháp thuật. Đúng rồi, ngoại trừ 《 Huyền Khí Dẫn Đạo Pháp 》này, đệ tử chính thức của Nam Trúc Phong chúng ta cũng còn phải tiến hành làm một số nhiệm vụ hằng ngày. Các ngươi chọn đi.”
...
Hồ Lô cốc.
Từng con Sát Lang bị quỷ vật xâm nhập thần trí mang theo hai mắt đỏ bừng, điên cuồng xé rách huyết nhục tươi sống.
Ngươi kéo xuống một cái đùi, ta tha đi một cái đầu người, máu đỏ vẩy ra, nhuộm đầy đất vàng, da mặt trên mũi, lỗ mũi, lỗ tai rất nhanh máu thịt be bét, mấp mô, xương trắng lộ ra, nhìn không rõ ràng.
Những người này, trước hôm qua còn là “đệ tử có tư chất” trong phòng chế da, dường như địa vị cao hơn một bậc, nhưng chỉ vì không thông qua một cái khảo nghiệm mà đã lập tức biến thành đồ ăn trong miệng Sát Lang.
Sát thú khác với yêu thú.
Sát thú là dã thú bình thường bị quỷ vật xâm nhập.
Yêu thú cũng giống như tu sĩ, đều đã nhập cảnh.
Còn nơi này dường như nó ở rất gần với trung tâm của Địa Sát, bởi vậy ngay cả khi chưa vào đêm, mặt đất cũng có ánh đỏ mờ nhạt chuyển động, đây chính là nguyên nhân hình thành Sát Lang.
Lúc này, dù những tạp dịch khác đều đã chết thảm nhưng Hứa Trường Tuấn vẫn bình yên vô sự. Tuy gã còn chưa thể ngự kiếm phi hành, nhưng thập mạch trong cơ thể đã tràn ngập huyền khí, ngay cả sát thú cũng không đuổi kịp, bởi vậy gã cũng không hoàng sợ.
“Không ngờ ta chỉ vì che giấu thực lực mà bị ép tới mức phải chấp hành loại nhiệm vụ nguy hiểm này. Thật là xui xẻo. Loại nhiệm vụ này rõ ràng là muốn ta đi chịu chết mà! Thôi, nhiệm vụ lần này xem như thất bại, trước tiên cứ trở về Kiếm Môn báo cáo tình huống nơi này cho sư môn đi.” Hứa Trường Tuấn khá là thản nhiên suy nghĩ. Sau đó, gã xoay người, tiến vào một khúc ngoặt, đi về một hướng khác, nhưng còn chưa đi được bao xa đã đột nhiên cảm thấy bầu trời tối sầm xuống.
Hứa Trường Tuấn vội vàng ngửa đầu, chỉ thấy một con Bì Ảnh Cự Tượng theo mà gió mà lớn lên, trong nháy mắt đã cao tới mấy trượng, từ khoảng không rơi xuống, móng voi đạp mạnh, đập thẳng xuống người gã.
Quái lực khuếch trương khó có thể tưởng tượng nổi trực tiếp truyền từ trên móng Bì Ảnh Cự Tượng đến.
“Là ai? Làm sao có thể?!!”
Trong mắt Hứa Trường Tuấn hiện lên vẻ sợ hãi, gã chỉ cảm thấy huyền khí quanh thân bị nghiền nát dễ như trở bàn tay, máu thịt cũng bị xé nứt, gần như trong nháy mắt đã không còn cảm giác nữa rồi.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |