Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Đệ Rất Thích Làm Việc Này!

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Ầm!!

Thân thể máu thịt rách nát đập xuống nền đất màu vàng của sơn cốc, sau đó nhanh chóng chìm vào trong mặt đất nứt nẻ.

Ngay sau đó, một người trung niên mặc áo trắng đáp xuống bên cạnh con Bì Ảnh Cự Tượng. Đối phương chính là Phong chủ Nam Trúc Phong - Trình Đan Thanh. Nhưng lúc này vẻ mặt Trình Đan Thanh lại rất cổ quái, không có cảm giác sư trưởng uy nghiêm như trên đỉnh núi lúc trước nữa, mà tràn đầy vẻ quỷ dị, âm trầm khó tả.

Nếu có Trương Ấn ở đây, gã nhất định sẽ phát hiện được sư tôn mình lúc này vô cùng xa lạ.

Tâm niệm Trình Đan Thanh khẽ động, Bì Ảnh Cự Tượng đã cuốn lấy thi thể Hứa Trường Tuấn, đưa đến khu vực sát khí đậm đặc hơn trong phần miệng của cái hồ lô kia.

Dọc theo con đường này, trong bóng tối cũng ẩn giấu không ít quỷ vật. Nhưng những con quỷ vật kia lại không có một con nào dám phát động công kích đối với Trình Đan Thanh.

...

“Tề sư muội, Tống sư đệ, tóm lại là bây giờ Nam Trúc Phong chúng ta chỉ có hai nhiệm vụ. Một là nghe theo sự sắp xếp của Đại sư huynh, đi đến Thanh Khê thị phường phía Tây Bắc của Khôi Lỗi Tông chúng ta mua da yêu thú. Thanh Khê thị phường kia vốn không thuộc địa giới của Khôi Lỗi Tông ta, mà là một cái thị phường nơi tán tu tụ tập. Cũng chỉ có thị phường như vậy mới đủ khả năng cung cấp một lượng lớn da yêu thú liên tục không ngừng.”

“Một người khác thì theo ta ở lại Nam Trúc Phong, dùng da yêu thú để chế tác Bì Ảnh. Nhiệm vụ này rất buồn tẻ, không có gì khác với đám tạp dịch lúc trước, không tiếp xúc đến việc đời gì, lại càng không thể được rèn luyện. Ai, thế nhưng... kiểu gì cũng phải có người đi làm công việc này, các ngươi thấy có đúng không? Được rồi, các ngươi lựa chọn như thế nào?”

Sau khi truyền thụ xong bản hoàn chỉnh của《 Huyền Khí Dẫn Đạo Thuật 》cho hai người Tống Diên, Trương Ấn bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Tống Diên có chút im lặng không biết nên nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy vị Trương sư huynh này diễn xuất quá giỏi. Rõ ràng là việc an toàn cần phải giấu giấu giếm giếm, chỉ sợ người khác biết được, thế mà rơi vào trong miệng gã lại trở thành thứ bỏ đi, chỗ nào cũng tệ hại, nếu hắn không được nghe Uông Tố Tố nói từ trước, sợ rằng hắn sẽ phải do dự một chút mất.

Hắn âm thầm nhìn lướt qua Tề Dao bên cạnh. Tề nữ hiệp mở mắt hạnh trừng trừng, hình như cũng đang suy tư.

Thật ra Tống Diên đã sớm phát hiện ra sự bất thường của Tề Dao. Xét cho cùng, làm gì có tên tạp dịch nào lại biết được nhiều chuyện có liên quan đến tu hành như vậy?

Hoặc là có tên tạp dịch nào sẽ dùng cách “kết nối ám hiệu” để ở cùng một chỗ với lô đỉnh nhà mình?

Hay có tên tạp dịch nào sẽ đau buồn cả nửa ngày trong phòng chế da sau khi lô đỉnh nhà mình chết thảm?

Rồi có tên đệ tử ma môn nào sẽ tức giận vô cùng sau khi nghe được hắn nói mấy câu như “rất trơn” này?

Tề nữ hiệp tám chín phần mười là người tốt chân chính, nói không chừng nàng ấy còn là “tiểu gián điệp pháo hôi ngu xuẩn” của Kiếm Môn Nam Ngô kia.

Tống Diên cũng không phản cảm với người tốt, vì vậy hắn há miệng, muốn nói với Trương sư huynh một vấn đề như “Đi Thanh Khê thị phường có nguy hiểm hay không”, để cho Tề nữ hiệp hiểu rõ “Kế hoạch lẻn vào của ngài còn chưa đâu vào đâu, nếu lại đi đến một nơi thị phi thật thật giả giả như cối xay thịt, thân phận khó phân biệt kia, ngài còn có thể sống trở về sao?”

Hắn há miệng, nhưng còn chưa kịp nói, Tề Dao đã lên tiếng: “Sư huynh, ta muốn đi Thanh Khê thị phường mua da yêu thú.”

“Được!” Trương Ấn khen ngợi một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Tống Diên nói: "Sư đệ cũng muốn đi Thanh Khê thị phường, đúng không?”

Tống Diên xua tay nói: “Không không không, sư huynh, ta định chế da lông yêu thú.”

“Chuyện đó rất buồn tẻ nha.” Trương Ấn cau mày nói.

Tống Diên nói: “Buồn tẻ đến mấy cũng phải có người đi làm.”

“Làm loại chuyện này không được rèn luyện đâu.” Trương Ấn tận tình khuyên bảo.

Tống Diên nói: “Không dối gạt gì sư huynh, kỳ thật từ trong thâm tâm, sư đệ rất thích làm nghề này. Tục ngữ nói rất đúng, làm nghề nào yêu nghề đó.”

Nói xong, hắn lại tiếp tục: “À đúng rồi, sư huynh, Thanh Khê thị phường...”

Trương Ấn hừ một tiếng, trực tiếp lên tiếng ngắt lời hắn, nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, các ngươi cứ tự mình tu luyện thích ứng, chừng ba tháng sau sẽ bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.”

Nói xong, gã thản nhiên rời đi, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền.

Trong thạch lâu chỉ còn lại hai người, Tề Dao xoay người cũng muốn đi. Tống Diên trầm mặc một lát mới nói một câu: “Tề cô nương, Thanh Khê thị phường kia rất nguy hiểm.”

Tề Dao nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Trực giác.” Tống Diên nói xong thì đi ra bên ngoài, đợi khi bước đến chỗ cánh cửa, hắn lại nói: “Hiện tại đi cầu xin Trương sư huynh, có lẽ còn kịp.”

“Không cần.” Tề Dao đáp lại. Nàng đang muốn truyền tình báo ra ngoài, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua?

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.