Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bì Sư!

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

...

Trở thành đệ tử chính thức trên Nam Trúc Phong cũng có không ít chỗ tốt.

Điểm cống hiến cố định mỗi tháng: 10 điểm.

Đan dược tu luyện cố định mỗi tháng: Một viên Tiểu Huyền Linh Đan.

Mỗi lần thành công làm ra một tấm da của yêu thú cấp thấp: 10 điểm.

Được hưởng dư mạch của Huyền mạch chạy dọc theo động phủ.

Được tông môn cho các loại phúc lợi như “Lô đỉnh”.

Khi thời gian tu luyện càng dài, còn có thể lựa chọn pháp thuật để tiến hành tu luyện, trong đó bao gồm những loại bí thuật cơ bản đặc biệt của Bì Ảnh Tông - Ngự Bì Thuật.

Trước đó, Tống Diên từng nhìn thấy đệ tử chính thức cưỡi Bì Ảnh Song Đầu Lang chạy trên đất bằng, sau đó khi cần di chuyển từ trên xuống dưới vách núi dựng đứng, đối phương lại tiện tay gọi ra Bì Ảnh Khôi Lỗi kéo xe chở thi thể, đó chính là Ngự Bì Thuật.

Hắn cũng không nóng nảy, bởi vì hắn biết mình hẳn là vẫn còn thời gian sáu năm.

...

Đảo mắt một cái ba tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tống Diên ngoại trừ làm bộ làm tịch ra, hắn còn chân chính thực hiện hành vi “làm nghề nào yêu nghề đó” của mình. Đơn giản là mỗi ngày hắn đều đi phòng tạp dịch, lấy da thú mang về chế tác Bì Ảnh.

Trương Ấn vốn tưởng rằng hắn chỉ nói suông, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện “trước sau như một” của Tống Diên, gã thật sự chấn kinh rồi... Gã chưa bao giờ thấy đệ tử chính thức nào sẽ chạy tới phòng tạp dịch, tiếp tục làm công việc ban đầu vào “kỳ nghỉ ngơi hồi phục” như thế.

Ba tháng sau, thậm chí Trương Ấn còn vỗ vai Tống Diên, vừa ngạc nhiên vừa thân thiết hỏi: “Tiểu tử ngươi thật sự thích chế da?”

Tống Diên nói: “Có thể điều này sẽ là sở thích cả đời của ta.”

Trương Ấn “chậc chậc” hồi lâu mới lên tiếng nói: “Thật là kỳ lạ! Ta đã từng thấy không ít đệ tử từ phòng tạp dịch đi ra, chỉ cần nhìn thấy da thú là muốn nôn rồi, thế mà ngươi thì ngược lại.”

Nói xong, gã còn tiếp tục: “Nhưng chế da cũng không chỉ là sở thích, còn phải xem thiên phú. Ngươi biết vẽ những thứ bùa chú kia không? Ta nói với ngươi, chế da chân chính là thủ đoạn cao thâm còn hơn cả vẽ bùa. Giá trị của một vị bì sư ở trong tông môn cao hơn phù sư rất nhiều. Nếu ngươi không chỉ có sở thích, còn có thiên phú, vậy thì sư huynh có thể tiến cử cho ngươi, để ngươi thử xem. Nếu thành công, coi như đây là cơ hội tiến thêm một bước của ngươi đó.”

Tống Diên nghiêm nghị nói: “Nếu không, chẳng biết sư đệ có thể làm thay phần da thú của sư huynh không?”

Trương Ấn có chút sửng sốt không nói nên lời.

Tống Diên nói khẽ: “Nên là điểm cống hiến của sư huynh thì vẫn là của sư huynh.”

“Ồ…” Trương Ấn thực sự giật nảy mình rồi, hai mắt gã trợn tròn nhìn chằm chằm vào vị sư đệ cực kỳ giỏi giang này, sau đó có phần cảm khái nói: "Đúng là chỉ hận vì đã gặp nhau quá muộn! Hận vì gặp nhau quá muộn! Đi thôi, sư đệ, không nói đến những cái khác, ngươi cứ đi làm một tấm da thú trước ta thử xem. Sư huynh tuy chỉ là một người thợ có kinh nghiệm, nhưng vẫn có thể dạy bảo ngươi đôi chút.”

Tống Diên gật gật đầu, hắn nhanh chóng đi theo Trương Ấn tiến vào một khu động phủ chế da. Trương Ấn đi ở phía trước, hắn đi ở phía sau.

Lời của Trương Ấn khiến hắn hiểu được sự tồn tại của “bì sư”, thật hiển nhiên ngoại trừ chế tạo da đơn giản, bì sư còn có những năng lực khác nữa, có thể giết cũng có thể đấu pháp.

Đây là “công nhân kỹ thuật” à nha.

Tống Diên có chút động lòng rồi.

...

Rầm!

Một tấm da thú kỳ dị được mở ra trước mặt Tống Diên.

Nơi này là địa phương chuyên cung cấp cho đệ tử chính thức của Nam Trúc Phong chế tạo da, hoàn cảnh tốt hơn phòng tạp dịch bên kia không biết bao nhiêu lần. Ngoại trừ chuyện tọa lạc phía trên huyền mạch, tản ra khí tức làm cho tâm trạng người ta vui thích, nơi này còn đón được ánh sáng, tình trạng thông gió cũng không tệ.

Từng mảnh thủy tinh trong suốt được khảm nạm ở lỗ thủng trên mái vòm bất quy tắc, khiến cho ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống mấy cái bàn ngọc gần như trong suốt bên dưới.

Nhưng mấy cái bàn này cũng không dài mảnh, một bàn có thể chứa chừng mấy chục người ngồi như trong phòng tạp dịch lúc trước, mà chiếc bàn dài ở nơi này khá là tinh xảo, khéo léo, chỉ đủ không gian cho chừng hai - ba người ngồi thôi.

Còn loại da ở nơi này đều là da của yêu thú, nhưng lại có một chút khác biệt so với mấy tấm da yêu thú Tống Diên từng nhìn thấy ở phòng tạp dịch.

“Trong phòng tạp dịch đều là da yêu thú cũ nát, là loại nguyên liệu thấp kém đưa cho nhóm tạp dịch chế tác thử xem sao, nhưng da yêu thú ở nơi này lại là da yêu thú cấp thấp không có hư hao.” Trương Ấn vuốt phẳng tấm da thú kia, lại bổ sung một câu: "Chí ít là lớp da cắt xuống này không bị hư hao. Cho nên thời điểm chúng ta chế tác cũng phải đặc biệt cẩn thận. Nếu thành công chế thành một cái Bì Ảnh, vậy là có thể nhận được mười điểm cống hiến. Nhưng nếu thất bại, ngươi phải bồi thường ba điểm cống hiến.”

“Ta hiểu rồi, Trương sư huynh.” Tống Diên thận trọng gật gật đầu.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.