Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đó Không Phải Yêu Thú, Mà Là Yêu Ma!

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Tiếp theo, Trương Ấn bắt đầu dạy Tống Diên những thủ đoạn chế tác da yêu thú đơn giản. Quá trình này cũng giống như chế tác da thú bình thường, nhưng để tránh hư hao, yêu cầu đối với quá trình điêu khắc bằng dao sẽ tinh tế hơn rất nhiều.

“Sư đệ, nhìn kỹ, đây là bốn loại kỹ xảo điêu khắc cơ bản.” Trương Ấn lộ vẻ mặt cực kỳ tập trung, cầm khắc đao trên tay vừa khẽ cạo vừa nói: “Bông tuyết.”

Đổi cạo thành lưỡi, lưỡi không động, ngón tay phát lực, bắt đầu kéo lưỡi dao đi ngược chiều, tỉ mỉ cạo toàn bộ lớp da.

“Kéo tơ.”

Đao khắc hơi nâng lên, nhẹ nhàng điểm xuống, sau đó Trương Ấn dùng tay khác, nắm lấy cây búa bên cạnh, gõ “cục cục” hai cái.

“Đục khắc.”

Lưỡi đao hơi phẳng, nghiêng về phía bề mặt da, dùng tay đẩy mạnh.

“Đẩy da đi đao.”

Tống Diên nghiêm túc học tập, sau đó Trương Ấn lại lấy một tấm da thú đã bị tàn phá ra để hắn thử nghiệm còn nói: “Sư đệ thử trước xem, mấy ngày nữa lại lấy da yêu thú tới làm. Trước kia ngươi ở trong phòng chế da, mỗi ngày đều chế tạo được chừng một - hai tấm da, nhưng loại da yêu thú này, ngươi có thể hoàn thành một tấm trong vòng ba ngày đã là không tệ rồi.”

Nói xong, Trương Ấn lại lấy bản thảo vẽ tới, nói: “Đây là Huyết Nhận Mi Lộc, trước tiên cứ thử cái này đi.”

“Đa tạ sư huynh.” Tống Diên cầm tấm da thú rách nát lên, bắt đầu thử làm.

Một lần thử nghiệm này, hắn lập tức có trải nghiệm không giống với lúc trước ở phòng chế da. Lực cản trên da yêu thú rất lớn, lại thêm thời điểm bàn tay ấn xuống còn có thể sinh ra một loại cảm giác đau đớn như bị châm chích rõ ràng. Càng ấn mạnh, cảm giác châm chích kia cũng càng mạnh, như thể có hàng ngàn cây châm ẩn giấu trong lớp da của con yêu thú đã chết này.

Hắn cẩn thận nhớ lại động tác của Trương Ấn trước đó, bàn tay gần như đã treo trên không, năm ngón tay kéo căng hết cỡ. Có thể nói, đây hoàn toàn là dùng ngón tay để chế da. Chỉ dựa vào quá trình này hoàn toàn có thể hình dung được lực lượng và sự vất vả cần phải bỏ ra cho nó.

Tống Diên hỏi: “Trương sư huynh, đây là yêu thú gì vậy?”

Trương Ấn nói: “Yêu thú cấp thấp bình thường nhất, Bạch Thứ Lộc. Ở bên ngoài khu vực tập trung yêu thú, chỗ nào cũng có thể thấy được, nhưng nó lại không phải là loại mà đám đệ tử bình thường ngay cả pháp thuật cũng không luyện thành như các ngươi có thể đụng vào.”

Tống Diên gật gật đầu, sau đó chợt lên tiếng nói: “Đám yêu thú của Sơn Hải quốc kia được coi là yêu thú cấp bậc gì?”

Lời này hỏi rất tự nhiên.

Hỏi xong, thậm chí Tống Diên còn dùng giọng điệu lải nhải như đang bàn mấy việc lặt vặt trong nhà để bổ sung thêm một câu: “Lô đỉnh trong phòng kia nói cho ta biết, bảo Đa Vĩ Hồ tộc chỉ là một tộc của Sơn Hải quốc mà thôi.”

Nhưng câu hỏi đó của hắn vẫn khiến bầu không khí đột nhiên trầm mặc lại. Trương Ấn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó thận trọng nói: “Đó không phải là yêu thú, đó là... yêu ma. Yêu thú ít nhất vẫn là thú, nhưng yêu ma đã là ma rồi. Chúng là hai tồn tại khác nhau. Còn lại thì đừng hỏi, đệ tử bình thường như ta cũng không biết. Có điều sư đệ không cần phải lo lắng quá mức đâu, Đại Ngụy chả là gì đối với Sơn Hải Yêu Quốc cả, thậm chí Đa Vĩ Hồ tộc bên kia còn có khả năng không hề biết mình có hậu duệ huyết mạch như vậy. Bọn họ sẽ không đến xâm phạm đâu.”

Tống Diên gật gật đầu, lại tiếp tục chuyên chú luyện tập kỹ xảo chế da. Hắn rất nghe lời khuyên, nếu Trương Ấn đã bảo hắn cứ cầm tấm da yêu thú đã bị tàn phá này để luyện tập nhiều hơn thì đương nhiên hắn cũng quyết định sẽ luyện thêm mấy ngày trước đã. Chờ luyện đến khi quen thuộc với kỹ xảo, gần như không phạm phải sai lầm, hắn sẽ dùng đến loại da yêu thú “Làm hỏng cần bồi thường tiền”.

Bảy ngày sau.

【Ngươi hấp thu thọ nguyên còn thừa của một con Bạch Thứ Lộc: 22 năm 】

Tống Diên nhìn Bì Ảnh “Huyết Nhận Mi Lộc” đã được chế tạo xong, có cảm giác không biết nên nói cái gì.

Bảy ngày, nếu vận khí tốt khoảng thời gian này đã đủ giúp hắn chế da và hấp thu chừng 140 năm thọ nguyên rồi.

Cái này... coi như đã xóa đi bốn ngày ban đầu, hắn vừa mới thích ứng với quá trình chế da, nghĩa là trọn vẹn ba ngày mới có thể hấp thu được 22 năm tuổi thọ.

Đương nhiên, tuy hấp thu được ít thọ nguyên, nhưng làm việc ba ngày lại có thể đổi được 10 điểm cống hiến, coi như đã tăng lên không biết bao nhiêu lần so với trước đó rồi.

Cũng coi như có lợi có hại.

Tống Diên không hề nhụt chí.

Vạn sự khởi đầu nan, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn chế tác da yêu thú. Loại chế tác này rõ ràng là có độ khó nhất định, chờ đến khi quen tay hay việc, hắn hoàn toàn có thể dùng da yêu thú cường đại hơn đi chế tác da. Đó chính là thọ nguyên, lợi ích, cả hai thứ đều nở hoa rồi.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.