Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Muốn Làm “Công Nhân Kỹ Thuật”

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Ngoài ra, hắn cũng khá hứng thú với nghề nghiệp “bì sư” này.

Theo hắn cảm nhận, trong bất kỳ thế giới nào: "Công nhân kỹ thuật” cũng an toàn hơn “Chiến sĩ”. “Chiến sĩ” cần ra chiến trường, còn “công nhân kỹ thuật nghiên cứu phát triển vũ khí” thì ở trong “phòng nghiên cứu khoa học”.

Dù tai họa đến nơi, tổ chức cũng sẽ dẫn theo “công nhân kỹ thuật” chạy trốn trước.

Nếu gặp phải kẻ địch, bọn họ còn có thể triệu tập “chiến sĩ” đi liều mạng bảo vệ “công nhân kỹ thuật”.

Nếu như “công nhân kỹ thuật” không cẩn thận bị vây khốn, bên trên rất có thể sẽ phái “chiến sĩ” xâm nhập vào doanh trại của địch nhân đi cứu viện.

Ngay cả khi thật sự không cứu được, "công nhân kỹ thuật” cũng không bị địch nhân giết chết, mà sẽ bị địch quân chiêu hàng, dù bọn họ cương quyết lựa chọn không hàng thì tới tám chín phần mười những người này cũng sẽ được địch quân chiêu đãi cho ăn ngon mặc sướng.

Thật tốt nha.

Hắn muốn làm “công nhân kỹ thuật” này.

Tống Diên đang suy nghĩ, Trương Ấn đã tới kiểm tra tấm da thú hắn làm ra.

Trương sư huynh cầm tấm Bì Ảnh da thú, để dưới ánh mặt trời xem xét, sau đó tấm tắc ngạc nhiên nói: “Không tệ không tệ, lần đầu tiên có thể làm được thế này, đúng là có thiên phú.”

Tống Diên cười cười, hắn đã đạt đến Luyện Huyền tầng hai, bất kể là cảm giác hay lực lượng đều có thể khống chế tốt hơn, đương nhiên là trình độ chế tạo da thú sẽ càng điêu luyện hơn, nhưng hắn vẫn đáp lại một tiếng: “Đều do sư huynh dạy tốt”.

Trương Ấn vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Không ngừng cố gắng, nếu ngươi thật sự làm tốt, sư huynh nói được làm được, nhất định sẽ tiến cử ngươi.”

...

Lúc chạng vạng tối, Tống Diên ngồi trong phòng chế da, chuyên tâm xử lý tấm da thú tiếp theo. Đột nhiên một làn gió thơm từ xa thổi tới.

Hắn cũng không ngẩng đầu.

Uông Tố Tố nhanh chóng ngồi xuống đối diện hắn, cười nói một câu: “Sư đệ, ngày mai ta có thể ngồi đây được không?”

Nàng cũng không để lộ ra chút quyến rũ nào mà mang theo vẻ chân thành. Vẻ quyến rũ là thủ đoạn nàng dùng để giết người và lừa gạt đám lô đỉnh trước đó chứ không phải dùng để tìm đối tượng hợp tác, tìm minh hữu.

Tống Diên nói: “Có thể.”

Uông Tố Tố che miệng cười nói: “Ngày đầu tiên sư đệ đến Nam Trúc Phong đã ngồi đối diện với ta. Hôm nay, chúng ta lại ngồi cùng nhau, coi như là có duyên. Lần này sư tỷ tất sẽ đối xử chân thành, cũng hy vọng sư đệ chớ phụ ta.”

Âm giọng của nàng càng nói càng nhẹ.

Tống Diên gật đầu.

Đúng là Uông Tố Tố rất hữu dụng, lại rất thông minh, càng có đôi mắt cực kỳ tinh tường sắc bén. Lần này, nàng chỉ dùng dăm ba câu đã giúp hắn tránh thoát được một cái bẫy to. Dĩ nhiên là nếu không có lời nhắc nhở kia, chính hắn cũng chưa chắc sẽ bước chân vào bẫy, nhưng chung quy lại, đây cũng là một mối thiện duyên.

Uông Tố Tố thản nhiên cười, sau đó chuyển tấm da thú cùng với đao cụ của mình qua, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Tống Diên, dựa vào cái bàn chế tác da, không nói thêm lời nào nữa.

...

Đảo mắt một cái, hơn một tháng đã trôi qua.

Thanh Khê Thị phường.

Hoàn thành việc mua da thú, tiểu đội Nam Trúc Phong dự định sẽ nghỉ ngơi và hồi phục một đêm tại tửu lâu trên thị trấn nhỏ cạnh thị phường, chờ đến hừng đông mới trở về.

Đêm khuya vắng lặng, một bóng đen che mặt xinh đẹp lặng lẽ rời khỏi tửu lâu, nhanh chóng đi đến một tòa phủ đệ khác.

Gõ cửa.

Đi vào.

Trong phủ, một nam tử mặc kiếm bào màu trắng bạc kinh ngạc mở mắt nhìn người mặc áo đen trước mặt, cảnh giác nói: “Đêm khuya các hạ đến đây, không biết là có chuyện gì?”

Bóng đen nói: “Là sư huynh Kiếm Môn phải không?”

Nam tử kia có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã gật đầu, dù sao kiếm bào trên người gã cũng là trang phục của đệ tử Kiếm Môn Nam Ngô, sau đó gã nghi ngờ nói: “Ngươi là… vị sư muội nào?”

Bóng đen lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ lớn chừng bàn tay, nhanh chóng nhét vào tay nam tử, nói: “Sư huynh, đây là bản đồ địa hình của Bì Ảnh Phong. Nhiều nơi trong núi có sát khí, ban ngày ban đêm đều không giống nhau, giao cho sư môn. Còn nữa… sư huynh Hứa Trường Tuấn mất tích rồi, có thể đã hy sinh.”

Nam tử mở ra nhìn một chút, sau đó thận trọng gật gật đầu, nói: “Yên tâm, ta sẽ truyền đạt lại.”

Bóng đen nói: “Vậy ta cáo từ trước.”

Nam tử nói: “Sư muội thân ở địch doanh, tuyệt đối phải cẩn thận.”

“Đa tạ sư huynh.” Bóng đen nói xong là xoay người.

Nhưng ở phía sau lưng nàng, vẻ mặt nam tử mặc kiếm bào kia đột nhiên biến thành lạnh lùng, gã bấm tay khẽ động, một thanh phi kiếm lặng yên không một tiếng động bay ra khỏi vỏ, theo kiếm quyết kia bắn ra, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm tới sau lưng bóng đen.

Bóng đen muộn màng nhận ra mà quay người, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khiếp sợ, xen lẫn với hoang mang, sợ hãi...

Nhưng nàng đã không kịp phản ứng.

Đúng vào lúc này, một bóng dáng nam tử từ trên bức tường cạnh đó bay vút xuống, cầm kiếm chắn phía sau nàng.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.