Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1800 Điểm Cống Hiến!

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Đinh!

Tiếng kiếm ngân vang.

Keng!!

Một thanh kiếm bay ngược ra ngoài.

Bóng dáng vừa bay tới đã bị phi kiếm đóng đinh trên mặt đất. Máu tươi bắn lên, phun thẳng vào mặt người áo đen.

“Đi mau.” Bóng người kia run giọng hô: "Đi mau! Hắn là gian tế của ma môn.”

Nam tử mặc kiếm bào mỉm cười bước đến, ngón tay lại cử động, trong lúc kiếm quyết chuyển động, bóng người nói chuyện kia đã bị cắt đầu.

Phi kiếm nhuốm máu, lơ lửng giữa không trung.

Mà đúng lúc này, ở cách đó không xa lại có mấy bóng người mặc kiếm bào bay tới. Nam tử mặc kiếm bào kia có chút sững sờ, cũng không quản được việc chém giết người áo đen kia, đã lập tức quay người ngự kiếm bỏ chạy.

Người áo đen đứng tại chỗ hồi lâu như choáng váng, tấm vải đen che mặt trượt xuống, để lộ ra gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp. Chỉ là khí khái hào hùng trên gương mặt trứng ngỗng ấy lại biến thành cảm xúc vô cùng phức tạp. Nàng lau vết máu trên mặt, máu trên mặt đất, cứ một mực đứng ngây ra như phỗng.

Mà đúng lúc này, trong mấy bóng dáng vừa lao đi đuổi giết tên gian tế kia có một bóng người mặc kiếm bào vòng trở về, đáp xuống đất nhìn về phía người áo đen, nhận dạng một chút, trên mặt lộ vẻ sửng sốt, sau đó mới than nhẹ một tiếng: “Thất tiểu thư, mật thám không dễ làm như vậy đâu. Giữa quá trình chính tà tranh đấu có rất nhiều bè lũ xu nịnh, chứ không phải là có ân báo ân, có thù báo thù như người nghĩ. Hãy về nhà đi.”

Tề Dao nhìn máu trong lòng bàn tay, cánh môi run rẩy.

Nàng nhìn vị đệ tử vừa chết vì nàng đang nằm trên mặt đất, run giọng hỏi: “Hắn là ai?”

“Có quan trọng không?”

“Rất quan trọng, hắn đã cứu ta. Hắn đã dùng sinh mệnh để cứu ta.”

“Nhưng có rất nhiều đệ tử như vậy đang chết đi.”

Tề Dao hít sâu một hơi, nàng lau máu trên mặt, sau đó xoay người chạy như bay. Hai mắt nàng đang nhắm chặt lại, cố nén hàng lệ tuôn rơi.

Bóng dáng mặc kiếm bào đứng ở nơi xa khẽ thở dài, lại lắc đầu, không đuổi theo.

...

Tống Diên vô cùng tập trung chế da, những chuyện khác đều không phải là thứ hắn có thể chạm đến.

Dưới trạng thái tập trung toàn bộ tinh thần và cơ thể của một tu sĩ “Luyện Huyền tầng hai” như hắn, tốc độ chế da càng lúc càng nhanh. Không đến nửa năm, tốc độ đã từ ba ngày chế tác một tấm da biến thành hai ngày một tấm. Mà qua thêm nửa năm nữa, đã được rút gọn thành một ngày một tấm.

Đương nhiên, hắn vẫn báo ra bên ngoài là hai ngày một tấm, bởi vì hắn sẽ làm thay công việc của Trương Ấn.

Trương Ấn cũng vui vẻ vô cùng: “Không làm việc còn có điểm cống hiến.”

Sau khi hưởng thụ loại phúc lợi này trọn vẹn một năm, cuối cùng gã cũng không nuốt lời, đã mời tới một đệ tử nội môn mặc y phục có thêu gương mặt song diện với hoa văn màu đỏ trên lưng.

“Sư huynh, vị sư đệ này của ta rất có thiên phú trong nghề chế da. Ta cũng hiểu thủ đoạn nhập môn bì sư kia của ngươi chỉ bán cho người nhập cảnh cùng với đệ tử có thiên phú ... Chẳng hay ngươi có thể để cho sư đệ của ta bắt đầu luyện tập trước được không?”

“Trương sư đệ, lặp lại lần nữa, đây không phải là mua bán. Ta chỉ muốn trợ giúp sư phụ chọn lựa ra một số người có thiên phú, sau đó truyền thừa thủ đoạn nhập môn của sư môn ta ra ngoài mà thôi. Nếu trong nhóm này, có người đủ sức dùng thứ đó tới nhập môn, cuối cùng bộc lộ thiên phú thì đương nhiên là sư phụ ta sẽ tìm tới hắn. Hành động này cũng vì bồi dưỡng nhân tài trong môn. Còn chút phí dụng kia chỉ đơn thuần là để những đệ tử được chọn hiểu rằng thủ đoạn này của sư môn ta không rẻ mà thôi.”

“Âu cũng là... bản thân bỏ tiền ra, bọn họ mới biết quý trọng.”

“Sư huynh nói quá đúng, quá có lý, ta xin thụ giáo thụ giáo.”

“Thôi, tuy chưa nhập cảnh, nhưng luôn có một số thứ có thể luyện trước. Cũng coi như ta giúp sư phụ mở rộng phạm vi nhân tài một chút đi.”

“Đúng rồi, ngươi vừa nói. Hai ngày hắn chế được một tấm da, là loại Bì Ảnh thượng giai, vậy cứ tính toán một năm đi, một năm mười hai tháng, mỗi tháng 150 điểm cống hiến. Vậy pháp môn của ta cứ bán với giá 1800 điểm cống hiến là được rồi.”

“Cái này có phải quá đắt hay không? Dù sao cũng là nhập môn...”

“Ai, làm như vậy chỉ nhằm mục đích duy nhất, đó là để cho những đệ tử kia hiểu được thủ đoạn của sư môn ta không rẻ mà thôi. Ngươi tưởng ta thật sự tham lam 1800 điểm cống hiến này à? Nếu không phải ta và Trương sư đệ có chút giao tình, ta sẽ không tới chỗ này đâu.” Sư huynh tận tình khuyên bảo.

Trương Ấn liếc mắt nhìn gã.

Sư huynh nói: “Hay là chờ hắn nhập cảnh rồi đi mua. Đến lúc đó, vẫn là cái giá này, dù sao người bán cũng là ta.”

Trương Ấn: …

Hồi lâu sau, gã thở dài một hơi nói: “Sư huynh, chúng ta cứ gặp Tống sư đệ rồi nói sau vậy.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.