Bùng nổ tận thế( 1)
Không một ai biết tận thế đã lăm le nhân loại từ bao giờ? Có phải nó đã luôn rình rập nhân loại từ những ngày xa xưa nhưng luôn bị ngăn chặn? Tại sao nó lại xảy ra vào lúc này?
Những nhà chức trách đã giấu diếm sự thật tàn khốc về một tương lai bi thảm. Họ đã cố, đã hành động nên thế giới mới tồn tại đến ngày nay. Nhưng…
Có điều gì đó đã thay đổi. Con người đã thất bại trong việc cứu lấy chính mình. Tận thế bắt đầu, mở màn cho một thế giới mới hứa hẹn đầy máu me và đau khổ.
Ai sẽ sống? Ai sẽ chết? Huy hoàng hay bi thảm? Vô vàn câu hỏi không lời giải đáp. Chỉ có duy nhất một điều mà tất cả đều biết: “Thế giới đã chết nhưng tôi với bạn thì còn sống.”
—
Bầu trời đen tối, mịt mù. Mây giăng xám xịt, che khuất bầu trời. Mặt trời đã không ló dạng mấy ngày nay. Nó đang trốn tránh Trái Đất.
Gió đôi khi nổi lên một cách giận dữ trong âm thầm làm con người lạnh lẽo. Không khí thì tràn ngập hơi ẩm.
Thời gian hiện tại là mùa xuân, và trong cái mùa xuân ấy có một quãng thời gian được gọi là mùa nồm.
Thời tiết chưa bao giờ tồi tệ đến thế. Quần áo giặt mấy ngày không khô, đường thì ẩm ướt dễ trơn trượt.
Hiếu ngước lên để nhìn bầu trời, đứng trên tháp canh, cậu có thể liếc nhìn toàn bộ khung cảnh trước mắt.
“Có vẻ như thế giới cũng đang từ bỏ chúng ta.” - Một ý nghĩ nặng nề không cơ sở xuất hiện.
Chẳng phải thời gian này, năm nào cũng như thế sao? Suy nghĩ của cậu có phần nực cười. Nhận thấy sự tiêu cực trong suy nghĩ, Hiếu phải mở miệng thì thầm:
- Năm nào cũng vậy mà nhỉ? Mình đang nghĩ gì thế này. Chỉ là tận thế thôi mà!
Với câu nói cuối cùng kết thúc, rõ ràng trong lòng cậu cảm thấy lo sợ.
Hiếu bất giác ngó nghiêng xung quanh. Công việc hiện tại của cậu là làm một người lính canh gác.
Dễ dàng nhưng nặng nề trách nhiệm. Cậu phải đảm bảo bản thân kịp thời thông báo cho binh lính nếu có zombie bước qua vùng an toàn.
Điều đó khiến cậu luôn phải trong trạng thái cảnh giác, chú tâm vào công việc được giao với quyết tâm bản thân sẽ không gây ra điều tồi tệ.
Tháp canh - nơi cậu đang đứng được dựng lên một cách tạm bợ, đứng sát mép đường tay trái.
Đằng sau tháp canh là con đường được đặt nhiều chướng ngại vật đa dạng vật liệu, từ những bức tường kiên cố xây bằng gạch đến những khúc gỗ, cành cây…
Trước tháp canh là tường chắn kiên cố hơn nữa, chặn đứng con đường qua cầu. Bức tường này cao ngang với ngôi nhà một tầng, do đường qua cầu của ngôi làng không quá rộng nên công việc xây dựng diễn ra rất nhanh.
Góc dưới cùng bên phải của bức tường là cánh cửa sắt dày và nặng. Nơi đó đang có 2 người binh lính chính quy nghiêm túc canh giữ.
Hiếu đưa đôi mắt ra xa, trước mắt cậu, toàn bộ những nơi cậu có thể nhìn thấy đều là phạm vi canh gác.
Thật may mắn khi cậu phụ trách khu vực đằng sau của ngôi làng, nơi những cánh đồng thẳng cánh cò bay, nơi có khu dân cư của những người đã khuất.
Vì thế mà khu vực của cậu rất dễ để quan sát và cúng hiếm khi có “khách” đến thăm.
Con mắt Hiếu đột ngột nheo lại, tay phải vội vàng hạ kính mắt từ trán xuống. Người canh gác của chúng ta bị cận ở mức độ nhẹ nên khi canh gác luôn phải đeo kính.
Ngoài nơi xa kia, một bóng dáng lảo đảo đang từ từ bước đến. Khoảng cách này đủ xa để Hiếu chỉ có thể nhận thấy đó là dáng người, nhưng cũng đủ gần vì đã bước qua vạch trắng.
Cậu vội gõ leng keng vào cái nồi nhôm đặt ngay bên cạnh. Người lính canh gác cạnh cổng sắt, ngay bên dưới tháp canh hỏi:
- Vị trí? Khoảng cách?
HIếu vội đáp:
- Hướng 2 giờ, đã qua vạch an toàn khoảng 20 mét.
Đôi mắt của người lính nheo lại, giọng nói thay đổi một cách rõ rệt, cực kì đanh thép:
- Quá chậm trễ.
Biết lỗi sai của bản thân, cậu thiếu niên chỉ có thể chân thành xin lỗi:
- Xin lỗi anh. Em có chút lơ là.
Người lính không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng đặt tay lên bộ đàm báo cáo:
- Khu vực phía sau. Hướng 2 giờ, đã qua vạch an toàn 21 mét.
Hiếu thầm cảm thấy ăn năn, đành chấp nhận cơn mỏi mắt để giữ kính luôn đúng vị trí.
Chỉ một lát sau, Hiếu nhận thấy có 2 người lính nhanh chóng tiến lại gần con zombie lang thang.
Họ nhanh nhẹn dùng dao đâm xuyên đầu của con quái vật vô tri. Từ trên tháp canh, Hiếu có thể thấy máu vẩy ra khi người lính rút dao khỏi hộp sọ.
Con tim cậu đập nhanh hơn chút, dù đã từng xem nhiều video chém giết nhưng tận mắt thấy ngoài đời vẫn là một câu chuyện khác.
Tận thế đã xảy ra được vài tuần, bàn tay cậu cũng đã nhuốm máu nhưng cảm giác ghê sợ khi chứng kiến một sinh mạng mất đi vẫn ám ảnh tâm trí cậu.
Hiếu chỉ là cậu thanh niên độ tuổi 18, đang sống những ngày tháng yên bình của tuổi học sinh, nhưng cũng vội vàng cho một tương lai tươi sáng.
Cậu nghĩ rằng cuộc sống này vẫn sẽ bình thường cho đến lúc bản thân già đi rồi nằm xuống. Ấy thế mà! Tận thế ập đến. Nó bùng nổ một cách mạnh mẽ và khó hiểu.
“Trong những ngày tháng bi thảm, chán nản mình đã từng muốn tận thế ập đến mà. Mình mong muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp kích thích, chém giết như trong phim từ lâu rồi.” - Cậu đưa tay lên che trán rồi lẩm bẩm:
- Có phải những vị thần đã thực hiện điều ước của mình không? Tệ thật.
Trời tối dần, Hiếu cầm con dao trong tay, nhìn về phía xa xa, hồi tưởng lại vài tuần trước, khi tận thế chưa xảy ra.
Đó chính xác là vào ngày 21 tháng 2, cái ngày mà tận thế xảy ra, bộ phim Zombie chính thức công chiếu.
Hiếu đã không nhận ra được sự bất thường của cái ngày đó vào chiều hôm trước. Trên con đê gần làng, hàng chục chiếc xe quân đội nối đuôi nhau đi xuống xưởng bỏ hoang nằm cạnh bờ sông.
Họ đóng quân ở đó, những khu trại được dựng lên dễ dàng thu hút sự chú ý. Tất nhiên, những con người tò mò đã bàn tán sôi nổi, Hiếu thì chỉ nghĩ quân đội đang trên đường di chuyển đóng quân ở nơi khác.
Buổi sáng, ngày 21 tháng 2, cậu đến trường như thường lệ. Vừa bước ra khỏi cổng, ngước lên chỉ để thấy bầu trời u ám như mọi hôm, còn có chút mưa lay phay.
Mưa với cường độ như thế chẳng đáng để mặc áo mưa, lễ phép chào bà, Hiếu lên xe vội vàng đến trường.
Ngày hôm nay, cậu đến khá muộn, lớp lúc này đã gần đầy đủ học sinh. Hình như tất cả đang bàn tán chuyện gì đó một cách sôi nổi.
Một bạn nam thấy Hiếu bước vào lớp liền vội chạy đến hỏi:
- Gần làng bạn có quân đội đóng quân đúng không?
Hiếu gật đầu rồi nhún vai:
- Chắc là đóng quân rồi lại di chuyển ngay ấy mà.
Cậu bạn kia lắc đầu, rồi nói với giọng thần bí:
- Thế thì bạn không biết rồi. Mấy ngôi làng trong các xã của cả cái huyện này đều có quân đội đến đóng trú đấy.
Nghe đến đây, Hiếu thật sự bất ngờ. Cậu vừa định mở miệng thì một bạn nữ khác trong lớp nói:
- Tao sợ quá chúng mày ơi. Cứ như sắp xảy ra chiến tranh ấy. Tao còn chưa tìm được anh người yêu cao to nữa.
Sau cuộc trò chuyện sôi nổi của cả lớp nhưng không thể đưa ra kết luận cuối cùng thì chuông reo báo hiệu vào lớp.
Suốt 2 tiết học đầu tiên, cả lớp chỉ quanh quanh chủ đề: “Tại sao quân đội đột ngột đóng quân cạnh các thôn làng”.
Giáo viên chủ nhiệm cùng thầy, cô giáo bộ môn đều thể hiện sự bất an rõ ràng. Họ không dạy học như bình thường, thậm chí còn tham gia bàn tán cùng học sinh.
Bạn cùng bàn của Hiếu mở điện thoại lên để tra cứu và thực sự tìm được một số thông tin đáng lo ngại.
Không chỉ có mỗi huyện của Hiếu xảy ra chuyện này mà thậm chí toàn bộ tỉnh, toàn thể đất nước đều giống nhau. Lòng dân ngay lập tức hoang mang, sự việc cứ thế leo thang, căng thẳng hơn khi vô số giả thuyết được đưa ra.
Người bạn cùng bạn của cậu ngước lên rồi hỏi:
- Giờ mà có zombie thì sao bạn nhỉ?
Hiếu rõ thấy việc đấy chẳng thể xảy ra nhưng vẫn trả lời bạn mình:
- Ờm. Nếu có thật thì chắc sẽ không như trong phim đâu. Chính phủ cùng quân đội sẽ có cách giải quyết, phim không áp dụng cho thực tế được.
Bạn của cậu gật gù nhưng vẫn chưa thỏa ý mà hỏi thêm:
- Nhỡ bọn zombie tiến hóa được thì sao? Không chỉ về sức mạnh, tốc độ mà cả về trí thông minh như trong mấy bộ truyện ý.
Mặt Hiếu tối sầm, bạn cậu quả thật rất giỏi trong việc khiến mọi thứ tệ đi. Cậu quay lại ngồi nghiêm chỉnh, bình tĩnh nói:
- Thế thì cố mà sống.
Đăng bởi | hieuhoang2k7 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |