Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chức năng mới của hệ thống

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Người đột phá càng ngày càng nhiều, những người xem đó đều giống như gặp quỷ, khắp Ngũ Châu đại lục chưa từng thấy cảnh tượng đột phá mạnh mẽ như vậy, mỗi lần đột phá đều kỳ lạ như vậy.

    Con đường võ đạo, nghịch thiên, thiên phú, kiên trì và cơ duyên là không thể thiếu bất kỳ thứ gì, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, cần rất nhiều cố gắng, tuy nhiên... ở khu chợ này, một nhóm người đã thực sự có một bữa ăn... không thực ra chỉ là một bát cháo để đột phá...

    Tuy rằng phần lớn những công tử ca đột phá này chỉ có tu vi ngoại công ba bốn trọng, nhưng uy lực của món cháo này tuyệt đối không thể coi thường!

    "Đây là cái quỷ gì gạo..." Mọi người trong lòng đồng thời nhảy lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía gạo.

    Chỉ có Bạch Tiểu Long là thần sắc khó hiểu cùng khổ sở, tu vi của hắn chỉ là ngoại công tam trọng, hôm qua hắn uống một bát cháo, cũng không có dấu hiệu đột phá, ngay cả một tia linh khí tăng trưởng cũng không cảm giác được, hố cha a.

    Tô Vũ chỉ là hơi kinh ngạc, sau đó liền giả vờ bình tĩnh, xem ra hiệu quả của Linh Tuyền so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều lắm.

    “Sáu mươi linh thạch trung phẩm một cân!” Không ai nói chuyện nữa, Võ Trường Không là người dẫn đầu hét lên, lúc này trong lòng của hắn có một vạn con thảo nê mã chạy nhanh mà qua, hắn hối hận đến muốn tát vào mặt mình hai cái, sớm biết gạo này trâu bò như vậy mua liền có phải tốt rồi, kẻ ngốc mới nghĩ rằng nó đắt tiền.

    "Bảy mươi viên trung phẩm Linh Thạch một cân!"

    "Tám mươi viên trung phẩm Linh Thạch!"

    ...

    Giá cả một đường leo lên, buôn bán tốt biến thành đấu giá, tim của Tô Vũ thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hai mắt biến thành hình dạng kim tệ, thiếu chút nữa điên cuồng cười to.

    Những người này cho rằng gạo chỉ có bấy nhiêu, quý hiếm đắt đỏ, lại không biết gạo này có thể sinh trưởng vô hạn, hơn nữa đây chẳng qua là thêm tác dụng của Linh Tuyền, nhưng hắn cũng rất vui vẻ thấy như thế, đương nhiên cũng sẽ không điểm phá điều này.

    "Chín mươi viên linh thạch trung phẩm một cân! Ta Triệu gia nhất định phải lấy được số gạo này!"

    "Trò cười, Linh Thạch mà thôi, ai sợ ai? Một viên Thượng Phẩm Linh Thạch một cân!"

    "Tô Huynh, đem gạo này bán cho ta, từ nay về sau ngươi chính là khách khanh nhà ta, có thể đi ngang Đông Châu quận..."

    ...

    Nhiều nhà tranh cãi đỏ mặt, ai ngờ loại gạo này lại có thần lực như vậy.

    "Mọi người, cứ tranh cãi như vậy cũng không phải là cách . Gạo có tổng cộng 20 cân. Nếu không ta nghĩ tốt hơn nên thế này. Chúng ta chia từng cân một đem bán để cơ hội mua được gạo của các nhà là như nhau, người nào cũng không thua lỗ .” , Liễu Tư Nguyên gợi ý.

    Nếu hai mươi cân được bán đấu giá cùng nhau, nếu không mua được gạo sẽ không ai chịu bỏ qua , nhưng nếu hai mươi cân được chia ra bán riêng lẻ, sẽ có nhiều cơ hội lựa chọn hơn và sẽ không có việc bởi vì xúc động mà đấu giá lung tung.

    "Ta đồng ý! Một viên Thượng Phẩm Linh Thạch, ta mua một cân!" Quận chúa nói, giá tiền này đã rất cao, lại thêm bảng hiệu Quận Vương Phủ nên cũng không có ai tranh đoạt, trực tiếp thành giao.

    “Ta cũng ra giá một viên Thượng Phẩm Linh Thạch một cân.” Võ Trường Không nói xong, liếc mắt nhìn mọi người, thấy không ai phản bác, gật gật đầu.

    ...

    Liễu Tư Nguyên đề nghị thoạt nhìn có vẻ công bằng, nhưng kỳ thực cũng chỉ là vì chính mình và những đại gia tộc kia cung cấp tiện lợi, như vậy với giá cả phải chăng hắn cũng có thể lấy gạo, 20 cân gạo cũng sẽ được chia đều cho các gia tộc mạnh nhất, sẽ không có tình huống cạnh tranh ra giá giữa các đại gia tộc, những tiểu gia tộc kia tuy rằng không cam lòng, cũng không dám lên tiếng, cảnh tượng hỗn loạn trước kia bọn họ còn có thể đục nước béo cò, hiện tại căn bản không dám khiêu chiến.

    Đương nhiên, Tô Vũ cũng lười để ý những thủ đoạn kia, sau chuyến đi này, hắn tổng cộng thu được 22 viên Thượng Phẩm Linh Thạch, chính là hai mươi hai vạn kim tệ, đây là một số tiền rất lớn!

    "Đinh --"

    "Chúc mừng kí chủ có số lượng kim tệ vượt quá mười vạn, vòng quay may mắn hệ thống mở ra, thể chất + 1"

    Tô Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, thoải mái rên lên một tiếng, vóc dáng lại 1 lần nữa cao hơn!

    Trong nội tâm Tô Vũ cười toe toét, ta có thể đánh bại Võ Trường Không không phải toàn bộ đều dựa vào kỹ năng,

    1 điểm thể chất đạt được trước đó cũng không thể bỏ qua công lao, nếu không chiêu thức mạnh đến đâu cũng không phát huy được uy lực của nó.

    Tuy rằng chỉ có 1 điểm, nhưng hiệu quả tuyệt đối rất lớn.

    Hệ thống vòng quay may mắn?

    Tô Vũ chuyển lực chú ý tới hệ thống, trong giao diện hệ thống có tùy chọn mới vòng quay may mắn.

    Tùy chọn vòng quay may mắn là một dấu chấm hỏi lớn ba chiều, giá được đánh dấu thực tế là giá cao ngất mười vạn kim tệ, sau khi nhấp vào, một bàn xoay lớn xuất hiện, Tô Vũ chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, tám mươi phần trăm bộ phận trên đó đều là màu đen với dòng chữ "chúc ngươi may mắn lần sau" được đánh dấu trên đó.

    Giữa các phần màu đen là các ô màu vàng, cam, tím và đỏ rải rác đây đó, mỗi màu chỉ chiếm 5℅ diện tích.

    Phần màu vàng được ghi chú "Tạp vật ngẫu nhiên (phụ thuộc tính) một kiện".

    Màu cam được ghi chú là "Một tòa kiến trúc ngẫu nhiên".

    Màu tím được ghi chú "Sách kỹ năng ngẫu nhiên".

    Màu đỏ ghi chú "một cơ hội rút thưởng" .

    Rất hiển nhiên, xác suất thất bại cao tới 80%, mặt khác bốn phần thưởng cộng lại chỉ có 20% xác xuất, trong lòng hắn vô cùng nóng nảy.

    Ung dung thở phào nhẹ nhõm, mặc dù xác suất thua trong vòng quay may mắn là cực cao, nhưng vẫn không ngăn được mong muốn quay của Tô Vũ, bởi vì phần thưởng của vòng quay quá hấp dẫn, và điều quan trọng nhất là bởi vì Biết những kỹ năng này lợi hại cỡ nào, Tô Vũ sao có thể không động lòng.

    Tô vũ không thể không thử vận ​​​​may ngay tại chỗ.

    "Tiểu nữ tử Bạch Tiểu Nhã, ta gặp qua Tô công tử." Một giọng nói lanh lảnh như chim vàng oanh vang lên bên tai Tô Vũ, đã thấy Bạch Tiểu Nhã đã đi tới trước mặt Tô Vũ, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, có chút hăng hái đang đánh giá hắn.

    “Bạch tiểu thư không biết có việc gì.” Tô Vũ từ hệ thống trở về, tâm tình đang tốt, cười cúi đầu với Bạch Tiểu Nhã.

    "Không biết Tô công tử còn có loại gạo này không?"

    "Đương nhiên là có, sau này nếu muốn mua Bạch tiểu thư, có thể đến Đại Vương Sơn ở phía nam Đông Châu quận tìm ta." Tô Vũ chỉ hướng Đại Vương Sơn, nói: "Đại Vương Sơn là ngọn núi cao nhất và lớn nhất gần đó nên rất dễ phát hiện."

    "Ồ? Tô công tử không có ý định tới đây nữa sao?" Bạch Tiểu Nhã hỏi.

    “Không, ngoại trừ gạo, ta còn trồng một ít hoa quả, sau đó Bạch tiểu thư có thể nếm thử.” Tô Vũ cười nói, danh tiếng gạo lan nhanh hơn hắn tưởng tượng, đặc biệt là sau ngày hôm nay, nhất định đã thu hút rất nhiều sự chú ý của đại đa số mọi người, xuống núi bán gạo đã vô nghĩa, không bằng đợi ở Đại Vương Sơn, hôm nay hắn đã kiếm được rất nhiều tiền, tạm thời cũng đủ dùng rồi, thời gian còn lại dùng để chăm chút cho đất trồng ở Đại Vương Sơn.

    "Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đi." Bạch Tiểu Nhã nói, mặc dù che mạng nhưng từ trong đôi mắt linh động của nàng lại lộ ra ý cười.

    Lúc này, Tô Vũ trong lòng cảm thấy có gì đó, hơi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Quận chúa đang nhìn hắn không chớp mắt, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia kỳ dị, trong lòng hắn căng thẳng, vị quận chúa này sẽ không phải đến tìm ta tính sổ sách đi, ở đây không thích hợp ở lâu, chạy là thượng sách.

Bạn đang đọc Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương (Bản Dịch) của Mộc Hạ Trĩ Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi unikey124
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.