Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Hôm nay trong sân của Diệp gia có nhiều người đặc biệt.

Sư đồ thợ mộc đã đến từ sớm, mang theo một xe gỗ lim tốt, chất đầy nửa sân.

Thẩm Ly chậm chạp không chịu rời đi, ơ trong sân thong thả đi qua đi lại, tỉ mỉ ngắm nhìn gạch ngói của bức tường, lại khen ngợi sự bề thế của tiền thính. Diệp Phù Lưu đi theo hắn ta, chỉ cần người không vào hậu viện là được.

Gỗ lim đã được tháo ra, Diệp Phù Lưu chọn lựa, chọn ra khoảng mười thanh gỗ có hình dáng và kích thước tương tự, theo bản vẽ lắp ráp lại một chiếc đèn gỗ mới. Thợ mộc dẫn theo đồ đệ đang dùng dao bào chỉnh sửa gỗ, chuẩn bị mộng, cả sân đầy tiếng bào gỗ khiến người ta cảm thấy ê cả răng.

Tố Thu lén lút kéo tay áo, môi nhếch về phía Ngụy gia ở bức tường đối diện.

“Vị trên lầu gỗ đó, đã ăn được năm miếng bánh lương rồi.”

Ngụy lang quân ăn năm miếng bữa sáng, điều này không phải là quá bình thường sao. Diệp Phù Lưu ngồi xổm trước gỗ lim, đầu cũng không ngẩng lên, “Ừm.”

Tố Thu lẳng lặng nói, “Chưa bỏ xuống, vẫn đang tiếp tục ăn bánh lương. Đã ăn tới miếng thứ sáu.”

“……!” Diệp Phù Lưu lập tức quay đầu lại.

Đúng lúc thấy Ngụy lang quân dùng ngón tay dài mảnh nâng một miếng bánh lương nhỏ, tầm mắt lơ đãng nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì, gần như vô thức cắn một miếng.

Ngụy Đại đi theo sát bên, không thể kiềm chế niềm vui, cố nén nhịn không dám cười ra tiếng.

Sáu miếng, gần như đã ăn hết cả một khối bánh lương. Giang Nam sao lại có thứ ngon như bánh lương vậy cơ chứ!

Ánh nắng buổi sáng chậm rãi di chuyển, chiếu vào dưới mái hiên, lần lượt làm sáng sàn gỗ, chân ghế gỗ tử đàn, cuối cùng chiếu lên áo choàng của chủ nhân lầu gỗ.

Tầm mắt của Ngụy lang quân dừng tại nơi chân trời xa xăm.

Cả đêm hắn không ngủ. Chiếc đèn gỗ cẩm lai đắt tiền trị giá năm mươi lượng vàng được đặt ở góc thư phòng, điều chỉnh ở mức cao nhất, ánh sáng đèn đồng được chỉnh sáng nhất, đã đọc sách cả đêm.

Nói là đọc sách, thực ra cuốn sách không hề động đậy.

Lờ mờ có một giọng nói già nua bên tai lải nhải, “Tam lang còn nhỏ, đợi cao lớn lên nữa thì nói với tổ mẫu, đèn phải điều chỉnh cao thêm một bậc.”

“Đèn lớn trong thư phòng rất quan trọng, nhất định phải chọn cái tốt nhất. Còn nhỏ tuổi, ngày đêm khổ đọc, chớ để hại mắt.”

Phía dưới cần tay gạt nâng hạ, có một chỗ khắc chữ.

Thợ mộc khi đánh bóng gỗ đã làm mờ đi những vết khắc trước đó, giờ đây chỉ có thể sờ mới cảm nhận được.

Rất nhiều năm về trước, vào một buổi chiều hè buồn chán, tiểu chủ nhân tuổi còn nhỏ của thư phòng cầm dao khắc mới vừa nhận được, lén lút tránh khỏi gia phó già cùng thư đồng, âm thầm ngồi bên đế đèn, vểnh khóe miệng, từng nét từng nét khắc tên mình lên trên.

“Hoàn.”

“Aiz, Tam lang.” Tổ mẫu theo sau gọi với theo, “Quân tử quý ở sự đứng đắn, đừng nghịch ngợm bướng bỉnh, Tam lang.”

“Cố gắng học hành, lớn lên thành tài, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng tổ tiên, Tam lang.”

“Tam lang, Ngụy Hoàn!” Tổ mẫu lớn tuổi, run rẩy không theo kịp hắn, tức giận chống gậy đầu rồng ở phía sau gọi, “Chạy đi đâu vậy, cháu đấy cái thằng quỷ nghịch ngợm! Bài vị của a phụ cháu ở bên cạnh đang nhìn cháu đấy!”

Ngụy Hoàn từ trạng thái mơ màng hồi tỉnh lại, hắn vẫn ngồi ở trên lầu gỗ cao, ngón tay cầm miếng bánh lương phù dung mát lạnh.

Bánh lương bề mặt mềm mịn, lạnh lẽo, trôi xuống cổ họng đau nhức, vậy mà lại không mang đến cảm giác đau đớn quen thuộc.

Hương vị ngọt ngào lâu ngày không gặp tràn ngập trong khoang miệng.

Trong lúc mơ màng vừa rồi, cũng không biết đã ăn được bao nhiêu, không cảm thấy buồn nôn, dạ dày truyền đến cảm giác no lâu ngày không có. Hắn để lại một chút bánh lương vào đĩa sứ, uống một ngụm nước, lau tay đứng dậy.

Khi đi xuống lầu gỗ, ánh mắt quét qua bức tường đối diện, thấy một nam tử tuấn tú lạ mặt dẫn theo hai người thân tín, lúc ẩn lúc hiện đang chậm rãi đi lại trong sân Diệp gia.

“Người đó là ai vậy?”

Ngụy Đại bên cạnh đáp, “Vừa rồi Tố Thu nương tử mang bữa sáng qua, bộc có hỏi hai câu. Nói là Đại đương gia của hiệu buôn Thẩm gia nổi tiếng ở Giang Nam, sáng nay đến đây để bàn chuyện làm ăn.”

Tầm mắt của Ngụy Hoàn từ trên cao xẹt qua.

Thẩm Ly đứng bên tường ngăn, đang nói chuyện gì đó với Diệp Phù Lưu, người vẫn đang ngồi xổm lựa chọn gỗ ở dưới hành lang. Đôi mắt hồ ly khôn khéo thỉnh thoảng liếc về phía dưới hành lang, có ý hay vô tình nhìn vào cổ trắng như tuyết lộ ra của Diệp tiểu nương tử khi nàng cúi đầu.

Ngụy Hoàn tiếp tục đi xuống lầu, vừa đi vừa thấp giọng nói một câu. “Người này có ý đồ khác.”

Ngụy Đại: “Hả?”

“Khi trả lại bát đĩa, hỏi bên cạnh một câu, Diệp gia nhân khẩu ít, không đủ hộ vệ. Có cần giúp nàng ấy xử lý người đến không.”

Bạn đang đọc Chiêu Diêu Quá Cảnh của Hương Thảo Dụ Viên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chauuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.