Khi những lời từ Ngụy gia bên cạnh truyền tới, khiến Diệp Phù Lưu cười suốt buổi sáng.
“Không không không, Ngụy lang quân đừng hiểu lầm, Diệp gia bọn ta là thương nhân làm ăn chính đáng.”
Diệp Phù Lưu nhịn cười, lời hay ý đẹp nhắc nhở Ngụy Đại thu đao về, “Thương nhân rất coi trọng lợi nhuận, chuyện khác không mấy để ý. Chỉ cần làm ăn thành công, cho dù Thẩm đại đương gia ở Diệp gia lượn lờ đến tối cũng không sao. Nếu buôn bán không thành, nhà ta vẫn có đủ chổi lớn để đuổi người ra ngoài.”
Ngụy Đại tra đao vào vỏ ở thắt lưng, thu lại sát khí đầy người, ngơ ngác trở về phục mệnh.
Diệp Phù Lưu trở lại khi đi ngang qua bức tường, ngẩng đầu cười nhìn một cái. Ánh mặt trời từ phía đông đã di chuyển qua đỉnh đầu, trên lầu gỗ không còn ai nữa.
Nhìn vào ý tốt của Ngụy lang quân, thay hắn hỏi một câu về lai lịch của Lâm lang trung cũng tốt.
Diệp Phù Lưu cầm một miếng bánh lương, ngậm trong miệng, đợi Thẩm Ly trong sân lại chậm rãi đảo nửa vòng, đến trước mặt mới mở miệng hỏi hắn ta.
“Nghe nói Thẩm đại đương gia có nhân mạch rộng rãi ở Giang Nam, có thể hỏi chuyện của một người không?”
Thẩm Ly vén áo ngồi xuống ghế đá đối diện. “Chuyện hiếm có nhỉ. Diệp tiểu nương tử cứ hỏi, Thẩm mỗ biết gì sẽ nói nấy không giấu giếm.”
“Vị danh y lấy phí xem bệnh là hai lượng vàng ở thị trấn, vị Lâm lang trung kia, rốt cuộc là danh y hay là lang băm?” Diệp Phù Lưu chỉ về phía nhà bên cạnh, “Ngụy lang quân bên cạnh vướng bệnh nặng, đã bỏ ra một số tiền lớn mời Lâm lang trung xem bệnh, liệu có phải hỏng việc rồi không?”
Thẩm Ly hình như thật sự biết, nghe xong liền cười. “Hóa ra hỏi về hắn. Lâm lang trung là một người kỳ lạ.”
“Nếu nói hắn là lang băm, thì thực sự đã chữa khỏi một vài ca bệnh nan y, nếu không thì danh tiếng của hắn từ đâu mà có? Nhưng nếu nói hắn là danh y… Người này trong mắt chỉ chăm chăm vào tiền, lại là người cờ bạc rượu chè, tiền xem bệnh đến trong tay lại vào thanh lâu sòng bạc, lại còn thích uống rượu rồi tiết lộ chuyện riêng tư trong nhà của người bệnh, hoàn toàn không có y đức, thật sự bội nhọ danh tiếng của hai chữ danh y.”
“Vậy chuyện lần trước bị nhà đại phú chi tiền mời đến, rồi bị đuổi về thì sao?”
“Đã nghe qua một chút. Nói ra thì dài dòng.” Thẩm Ly tự rót cho mình một ly trà, không tiếp tục nói chuyện chính, lại chuyển sang đề tài khác, “Nói thật, từ khi Thẩm mỗ xuống thuyền của Diệp tiểu nương tử, chiếc ngọc bội mang theo bên người đã không cánh mà bay, không tìm thấy nữa…”
Diệp Phù Lưu không để tâm, đùa nghịch vơi đầu ngón tay trắng nõn của mình. “Thật có chuyện này ư?”
Nụ cười của Thẩm Ly sâu thêm vài phần, không vạch trần điều gì, kéo câu chuyện trở lại, tiếp tục nói, “Hai lượng vàng mời Lâm lang trung xem bệnh, là thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng nổi tiếng ở phủ Giang Ninh, quý phủ của Kiến Vũ hầu. Người được khám là lão Kiến Vũ hầu.”
Kiến Vũ hầu đã lớn tuổi không chịu mình già, ăn nhiều đan dược tráng dương, đan hỏa công tâm, lại không kiêng khem chuyện phòng the, dẫn đến tình trạng chứng hư bên trong. Lâm lang trung đến xem bệnh kê đơn, bản thân phương thuốc thực ra cũng không có gì sai.
Không ngờ sau ba bốn ngày, bệnh tình và nguyên nhân bệnh của lão Kiến Vũ hầu lại bị truyền ra, trở thành chuyện cười trong các quán rượu lớn nhỏ ở phủ Giang Ninh. Hóa ra Lâm lang trung mang theo tiền xem bệnh đi uống rượu hoa, uống xong không kiềm chế được miệng mồm, tiết lộ những điều riêng tư của phủ Kiến Vũ hầu, kể cho các hoa nương của quán rượu như một chuyện vui.
Người làm y không có đức, bệnh tình không tiện nói ra của phủ Kiến Vũ hầu trở thành trò cười trên đường phố, bị đánh một trận rồi bị ném về, thật sự đáng đời.
Diệp Phù Lưu hiểu ra, “Vậy là nhân phẩm quá kém, không liên quan đến y thuật?”
“Nhân phẩm quả thật quá kém. Còn về y thuật có được hay không, cái này thì khó mà nói.”
“Nghe có vẻ là một người lôi thôi.” Diệp Phù Lưu nghe đủ chuyện tầm phào, đứng dậy tiễn khách, “Thời gian không còn sớm nữa, đi thong thả không tiễn.”
Ý cười của Thẩm Ly lập tức đông cứng nơi đáy mắt, “Nương tử và ta tán gẫu nửa ngày, vẫn chưa vào chủ đề chính, bàn chuyện làm ăn.”
“Còn bàn gì nữa? Đã sớm bàn xong với ngươi rồi.” Diệp Phù Lưu ngạc nhiên, “Một viên gạch một lượng vàng, tự chuẩn bị thuyền chở hàng. Chuyện chưa truyền đến tai Thẩm đại đương gia sao? Không thể nào. Ta đã nhờ Tần Lũng tự mình truyền lời.”
Thẩm Ly khoát tay, không cho là đúng, “Đại quản sự nhà nương tử tự mình đến cửa, chuyện đã truyền đến rồi. Nhưng Diệp tiểu nương tử này, làm ăn không phải như vậy. Có câu nói rất hay, giá trên trời, tiền dưới đất. Một vụ làm ăn lớn như vậy, đương nhiên phải chậm rãi bàn, bàn chi tiết—”
“Ta làm ăn từ trước đến giờ đều bàn như vậy. Hàng độc nhất vô nhị một giá, không lừa trẻ con hay người lớn. Ta không lừa người khác, hiệu buôn Thẩm thị to lớn của các người cũng đừng đến lừa ta. Nào có chuyện giá cả đã hứa rồi lại đổi ý ép giá, Thẩm đại đương gia, ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Diệp Phù Lưu lại ngồi xổm xuống chỗ mát dưới hành lang, lần này không nâng mí mắt, tiếp tục xem xét gỗ lim trên mặt đất, “Cho ngươi thời gian năm tiếng đếm để suy nghĩ. Có muốn không? Đồng ý thì trực tiếp mang hàng đi, không đồng ý thì tự mình nhanh chóng cút đi.”
Thẩm Ly: “……”
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |