Mỹ nữ lại ghé thăm
Thanh Diệp lúc này đang làm bữa sáng ở trong bếp, nàng thả một nhúm muối vào trong bát súp đang nấu dở, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng này.
Đoạn, Thanh Diệp lại gắp há cảo vốn đã được hầm chín kỹ ra, lớp vỏ trắng căng tràn sức sống, há cảo cùng với súp cho bữa sáng, bản thân nàng thấy chuyện này đã không tệ.
Ngày hôm nay, Vạn Sự Quán Trà mở thêm một chi nhánh mới, Vạn Sự Tượng Quán.
Có vẻ vị tiên sinh đi cùng sư phụ ngày hôm qua chính là một người lành nghề trong việc nặn tượng, chỉ xem cái cách hắn ta thức dậy từ sáng tinh mơ, lại nặn được bảy, tám bức tượng trong lúc các người thợ xây dựng dinh thự là đủ biết rồi.
Khi mang bữa sáng ra ngoài, đập vào mắt Thanh Diệp chính là… cảnh Trường An ôm một con mèo, hắn chăm chú nhìn vào ba thỏi vàng trước mắt.
Con mèo cũng khó hiểu nhìn Trường An, sau đó lại… chăm chú nhìn vào ba thoi vàng trước mắt cùng với hắn.
Thanh Diệp nhìn cảnh này, cô chỉ im lặng một hồi, sau đó bước tới đặt đồ ăn ra bàn, lại thở dài nhìn Trường An:
“Sư phụ?”
Trường An ngẩng đầu nhìn Thanh Diệp và mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đưa tay ra cầm một thoi vàng trước mắt, sau đó khẽ xoa lấy nó và cảm nhận được sức nặng, rồi ngu ngơ cười.
Vàng thật… giàu to rồi…
Nhược Trần vừa bước vào quán trà đã nhìn thấy cảnh này, hắn im lặng một hồi.
Tiền bối, bộ dáng như nhà giàu mới nổi của ngài là sao vậy?
Rồi sau đó, hắn chợt nhớ tới cảnh Trường An lấy năm đồng tiền trong trữ vật, lại kỳ kèo mua bán ở Hoàng Thành, Nhược Trần im lặng một lúc, sau đó nghi ngờ nói:
“Tiền bối, trước kia ngài…”
Thanh Diệp bất đắc dĩ nhìn cảnh này, nhưng nàng vẫn tốt bụng lên tiếng giải thích cho Nhược Trần:
“Trước kia sư phụ mở quán trà, khách đến rất vắng.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên người được chạm tay vào vàng thỏi đi”
Nhược Trần: “...”
Thế nên, cuộc đời trước đó của tiền bối thảm đến nhường nào chứ?
Hai người nhìn thấy hắn như vậy cũng chỉ dở khóc dở cười mà dùng bữa trước, Trường An mày mò thoi vàng đã chán, hắn lại cất nó vào trong người, đoạn bưng bát súp lên húp một ngụm, rồi nhìn sang Thanh Diệp:
“Trong vấn đề tu luyện con có nhu cầu gì không?”
Hắn nghĩ cũng không ra, một thể tu như Thanh Diệp cần gì nữa, vì vậy Trường An quyết định hỏi trực tiếp nàng.
“Không ạ”
Người sau bình tĩnh đáp lại, rồi gắp một miếng há cảo cho vào miệng.
Trường An: “...”
Đồ nhi, các đệ tử khác không bám sư phụ, chỉ hận không được chỉ điểm, lại muốn được sư phụ cho pháp bảo, thần binh, đan dược,...
Tiểu Diệp, ngươi ưu tú như vậy, thật sự rất khiến sư phụ cảm thấy hổ thẹn chứ!
Mà Nhược Trần thì chỉ yên tĩnh dùng bữa, hắn đưa mắt nhìn cảnh “người bố vụng về đang cố tìm cách để hiểu được con gái của mình”.
Xem ra, mối quan hệ giữa cả hai vẫn rất tốt…
Cuối cùng, chỉ thấy Trường An thở dài, đoạn hắn lấy một quả đào đưa cho Thanh Diệp, rồi chỉ tiếp tục dùng bữa.
“... Được rồi, chỉ đành cho ngươi cái này vậy”
“Vâng, cảm tạ sư phụ”
Thanh Diệp chỉ nhìn quả đào một lúc, sau đó nàng nở một nụ cười và gật đầu, nói.
Dùng bữa xong, Nhược Trần đi về Tượng Quán, hắn lấy bức tượng đất sét đã được nung cứng ra và bắt đầu tô màu, bộ dáng chăm chú, tỉ mỉ.
Trường An ngồi đối diện hắn, giơ bầu rượu lên và hớp một ngụm, con mèo chỉ ngáp một cái và tiếp tục liếm móng vuốt, bộ dáng của cả hai lười biếng vô cùng.
“Lão Nhược, ngươi không phù hợp với Cửu Tử Thành Tiên, tốt nhất đừng lại tu luyện nó”
Trường An ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cười nhẹ và nói, Nhược Trần cũng vì thế mà ngừng lại, đưa mắt sang nhìn hắn.
“Tiền bối có gì chỉ dạy?”
“Cửu Tử Thành Tiên là một công pháp không hề yếu, nhưng chẳng phù hợp với ngươi”
Trường An cười nói, hắn tiếp tục giảng:
“Thợ nặn tượng, tính tình ổn trọng, cẩn thận từng li từng tí, mà ngươi cho rằng một kẻ cẩn thận, có mấy lần hắn sẽ tiếp cận khoảnh khắc “Tử”?
Hơn nữa, Cửu Tử Thành Tiên có độ tu luyện vô cùng khó, tỉ lệ vong mạng cao, ngươi bây giờ chỉ làm cho quán trà, làm sao có thể trải nghiệm sinh tử chứ?
Nói chung, trong hoàn cảnh này, Cửu Tử Thành Tiên là vô dụng”
Nhược Trần nghe thấy vậy mà gật đầu, Trường An nói không sai, hắn thấy cuộc sống như thế này vẫn so với việc phải làm lão tổ một tông nhàn nhã hơn nhiều, chỉ thấy hắn ngẫm nghĩ:
“Tiền bối, vậy nên ý của ngài là, ta phải tìm cho mình một con đường mới?”
“Đúng vậy, đừng ngại Đạo của ngươi khác ngươi, cũng đừng ngại Đạo của ngươi có vẻ yếu hơn các Đạo khác.
Đại đạo ba ngàn, không phân cao thấp, chỉ cần ngươi đi đến cuối con đường, đều là Đạo.”
Trường An mỉm cười mà đưa tay ra gãi cổ cho con mèo, nó cũng híp mắt lại hưởng thụ lấy rất vui vẻ.
Nhược Trần nghe vậy mà thoáng suy tư, Trường An thấy bộ dáng của hắn như thế cũng chỉ cười nhẹ mà không nói gì nữa, đứng dậy bước đi về quán trà, lại tiếp tục trông quán.
Lời đã nói cũng đã nói, hắn không thể chỉ đưa một bản vô thượng công pháp cho Nhược Trần và để người ta tu luyện đến đỉnh cao, hắn đưa tiên đan diệu dược, một lần uống vào là đột phá thành tiên.
Dù sao, Đạo của ai, người nấy tự lĩnh ngộ thôi.
Vào quán, Trường An thả con mèo xuống, nó cũng lười biếng bước vào một góc quán trà mà nằm xuống.
Hắn tựa vào quầy bán trà, sau đó lại lấy một cuốn tiểu thuyết ra, tiếp tục đọc.
Trước khi dính vào xuyên việt, Trường An rất thích đọc tiểu thuyết, nhưng chỉ đến đời này, hắn mới lại lần nữa bước vào con đường này.
Đại loại là, ngày ngày chìm đắm trong truyện, không có cách nào tự thoát ra, trở thành một tên trạch nam.
Đột ngột, cửa quán trà mở ra, ba vị khách bước vào quán, Trường An vừa ngẩng đầu, đôi mắt hắn thoáng lộ ra vẻ chán nản, nhưng rồi khí chất cũng nhanh chóng thay đổi.
Từ thanh niên bình thường, không có gì lạ trở thành một người thư sinh đang cố ra vẻ với các vị mỹ nữ.
Hắn đặt sách xuống, cất tiếng, giọng hắn giống như ẩn chứa niềm vui sướng nhưng không thể kìm nén được:
“Cô nương, ngươi lại tới?”
“Đúng vậy, giống như ngày hôm qua”
Thanh Nhạc gật nhẹ đầu, nàng lựa một bàn mà ngồi xuống, Diệp Tuyên thấy thế cũng kéo ghế ra, định ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng…
“Chủ quán, hôm nay ngươi cũng ngồi xuống đàm đạo với chúng ta đi”
Thanh Nhạc bình thản cất tiếng, sau đó Trường An thoáng ngẩn người, nhưng rồi mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ không kiềm chế được, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hương thơm thoáng qua khiến chóp mũi Trường An bất giác nhảy nhẹ.
Nàng ta thơm thật…
Ngọc Mi thấy cảnh này, chỉ khinh thường liếc mắt, cuối cùng cũng chỉ là một tên ham muốn nhan sắc của Thanh Nhạc mà ra vẻ phong độ tuấn dật.
Còn Diệp Tuyên, thấy chỗ ngồi của mình đột ngột bị Thanh Nhạc giao cho người khác, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, cuối cùng đành ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mi.
Mắt hắn nhìn qua mắt Ngọc Mi, cuối cùng đi vào trong một kênh giao lưu mà chỉ hai người hiểu được.
“Sư muội, tình huống này nên làm thế nào?”, Diệp Tuyên giương đôi mắt hoang mang nhìn về phía Ngọc Mi.
“Sư huynh, hắn chỉ là một tên phàm nhân tham sắc còn ra vẻ, huynh đừng sợ!”, Ngọc Mi lườm hắn, ánh mắt lộ ra vẻ háo thắng.
“Sư muội, ta phải dùng ánh mắt để trò chuyện sao? Trông thật ngu xuẩn”, Diệp Tuyên giật khóe miệng, sau đó lại nhìn nàng.
“Đúng, nói ra miệng thì tình huống còn toang hơn, huynh cho rằng Thanh Nhạc tỷ bị điếc ư?”, trong mắt Ngọc Mi lộ ra vẻ cẩn trọng, đáp lại Diệp Tuyên.
…
Đương nhiên, phần đối thoại phía trên chỉ là do hai người tự động bổ não ra tất cả, tình huống thực tế chính là việc Diệp Tuyên hai phần hoang mang, ba phần lo lắng, hai phần sững sờ, cuối cùng ba phần khó hiểu nhìn Ngọc Mi, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, khiến không khí có vẻ khó xử.
Trường An thì miệng cười, mắt nhìn Thanh Nhạc nhưng trong lòng liên tục xuất hiện từng câu nhỏ nước bọt khi thấy nàng chỉ bình thản nhấp trà.
Cô nương này, trà ta không phải loại thượng hạng, nhan sắc của ta cũng chỉ bình thường, lại không có tài cán, làm gì phải cứng đầu theo đuổi chứ?
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 27 |
Lượt đọc | 493 |