Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn kỹ bị chọc thủng

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Trong quán trà, bầu không khí lộ ra vẻ lúng túng vô cùng.

Trường An pha trà xong, đoạn hắn rót ra cốc, Diệp Tuyên vốn cũng không định uống trà, hắn mở miệng:

“Ừm… không cần phải pha cho-”

Ầm!

Chén hồng trà bày ra trước mặt của hắn, nước sóng sánh trong ly.

“Không cần khách sáo, trà ngọt lắm”

Trường An mỉm cười, hắn nâng ly trà lên và khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhã nói.

Diệp Tuyên: “...”

Ý của ta không phải như thế…

“Ồ, ngọt thật?”

Bên cạnh hắn, Ngọc Mi ngạc nhiên kêu lên, nàng nâng ly và hớp một ngụm, sáng mắt nói.

Sư muội, không phải lúc này chúng ta nên tìm cách giải quyết tình huống sao…

Hừ, cuối cùng vẫn phải dựa vào hệ thống thôi!

Diệp Tuyên thở dài và nghĩ thầm, sau đó ngưng thần nhìn về trước mắt.

[Ly hồng trà này rất ngọt]

Giao diện hiện ra trước mắt hắn, kèm theo một dòng chữ.

Diệp Tuyên trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn chỉ yên tĩnh nhấp trà, khí chất thư sinh nho nhã cũng vì thế mà hoàn mỹ bộc lộ ra.

Ừm, đúng là thứ này ngọt thật…

Thanh Nhạc nhìn ly trà trong tay, sau đó nàng chợt cười khẽ và nhìn sang Trường An:

“Đột nhiên kêu tiên sinh hầu trà, thực sự quá mạo muội, tiên sinh đừng vì thế mà lấy làm phiền hà”

Trường An lắc đầu, hắn vội vã đáp, giọng như thể sợ nàng sẽ tiếp tục tự trách bản thân:

“Không sao cả, không sao cả, ta cũng đang rảnh, đàm đạo một chút cũng không sao”

Ngọc Mi khinh thường nhìn hắn, muốn liếm chó thì triệt để ra sức luôn đi, bộ dáng của ngươi không khác gì mấy tên công tử trông thấy tiểu thư cả, chẳng có gì nổi bật.

Thanh Nhạc cười hỏi, khuôn mặt thanh lãnh nay lại mang chút nét ôn hòa, quả thực trầm ngư lạc nhạn.

“Tiên sinh từ nơi xa đến đây mở trà quán cũng thật phí công”

“Đúng vậy, tại hạ là con trưởng của một gia tộc nhỏ ở Tây Đại Lục, cuối cùng bởi vì nhã hứng văn thơ mà tới chốn này, một phần là để chứng kiến tiên nhân trong truyền thuyết”

Trường An nói, bộ dáng gấp gáp, chờ không nổi việc khoe ra gia thế của bản thân, Ngọc Mi thấy cảnh này thì ngày càng chướng mắt hắn.

Thanh Nhạc thoáng nhíu mày, nhưng rồi nàng nhanh chóng nở ra một nụ cười, đoạn hỏi:

“Tiên sinh thấy sao về nho đạo?”

“Đạo ba ngàn, nho đạo chí thượng, nho đạo dạy vương làm vua, nhân làm người, quốc làm nước”

Trường An quả quyết nói, Ngọc Mi nghe vậy mà bất giác nhíu mày, ngay cả người nho sinh là Diệp Tuyên cũng thoáng lộ vẻ không hài lòng.

Phát ngôn thế này… quá cuồng! Trực tiếp đưa nho đạo lên chà đạp các đạo khác, xem ra tên này cũng chỉ đang khoe mẽ với Thanh Nhạc.

Một tên phàm nhân, chỉ là miệng có chút dẻo, vậy mà có thể gợi nên sự hứng thú của Thanh Nhạc?

Thanh Nhạc nhìn người thanh niên bình thường trước mắt, hoàn toàn không có bộ dáng gì nổi bật cả, nhưng linh cảm trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt hơn.

Rốt cuộc là… linh cảm nàng sai?

Không đúng, trực giác của nàng chưa bao giờ chênh lệch một cách vô lý được, nói như vậy…

Ngũ hành pháp trận, đến từ năm hướng của Hoàng Thành, cuối cùng kết thành trận.

Đúng rồi, đất sét!

Thanh Nhạc như chợt nghĩ ra gì đó, nàng dường như đã xác định ra điều gì và tiếp tục ngẫm nghĩ.

Sau đêm hôm đó, Diệp Tuyên cùng với Kim Thành Chủ đã đến các trận điểm, cuối cùng những gì bọn hắn phát hiện chỉ là một tảng đất sét cùng với viên bi sắt, nhưng bằng cách nào đó chúng đã trở thành một kiện bảo vật.

Nói không chừng là do vị đại năng nào đó ngẫu hứng luyện pháp bảo như vậy?

Rồi, nàng chợt ngẩng đầu nhìn Trường An, mỉm cười, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thoáng lộ ra, khiến hắn cũng vì thế mà thoáng sững người.

Nhưng rồi nàng nói, giọng đầy thâm ý:

“Tiên sinh, một người nho sinh, cớ gì lại mua đất sét?”

Trường An nghe vậy liền im lặng, cho nên hôm qua, nàng cũng có trong Hoàng Thành, hơn nữa còn chú ý đến hắn? Thảo nào lúc ấy Trường An cảm thấy như ai đó đang nhìn lấy mình, nhưng lại lơ đãng bỏ qua.

Xác thực, Trường An tin tưởng vào khí chất bình thường cùng với khuôn mặt không có gì nổi bật của mình sẽ hiếm ai lưu tâm, nhưng tất cả, lại bị phá hỏng bởi linh cảm của Thanh Nhạc.

Thanh Nhạc thấy hắn im lặng, nàng chỉ khẽ cười và nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi cười tán thưởng:

“Tiên sinh quả thực có diễn kỹ cao siêu, nếu không phải ta vừa nghĩ ra điểm đó, chắc vẫn cho rằng tiên sinh chính là một kẻ như bao người khác”

Thường Nhạc không hề thổi phồng, cái cách mà Trường An thay đổi khí chất lẫn giọng nói của mình không thể chê vào đâu, chỉ là hắn không ngờ rằng linh cảm của một kẻ có thể đáng sợ đến như vậy.

Diệp Tuyên dường như nhíu mày, hắn dường như nghĩ ra cái gì đó, trong khi Ngọc Mi vẫn còn đang mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Tiên sinh có thể tháo mặt nạ xuống rồi đấy”

Nàng nói, trong lời còn lộ ra một ý cười thấp thoáng.

Trường An chán nản thở dài, đối với loại phụ nữ vừa xinh đẹp, lại thông minh, trực giác cao, hắn không hề muốn có quan hệ với các nàng một chút nào cả.

Nhưng đã bị vạch trần, Trường An cũng không tiện giấu diếm nữa, chỉ thấy hắn thở dài và nâng tách trà lên, tay kia đặt xuống thành ghế, đôi mắt cũng vì thế mà thay đổi.

Nếu trước đó, Trường An là một người thư sinh ham sắc nhưng còn ra vẻ, thì bây giờ hắc tựa như không màng thế tục thi nhân, khí chất tao nhã lộ ra, kèm theo đó là nụ cười ôn hòa.

Ngọc Mi nhìn cảnh này mà mở to mắt ra, không dám tin tưởng vào chuyện này, còn Diệp Tuyền thì thở ra, hắn chép miệng và nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Trường An mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Thanh Nhạc, âm thanh nhu hòa cứ như vậy vang lên:

“Tiên tử tìm ta có chuyện gì chăng?”

Thanh Nhạc nhìn người trước mắt, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, Diệp Tuyên cũng chỉ cười, giờ hắn bất chợt cất tiếng:

“Quả là thâm tàng bất lộ, tựa như biến thành một người khác, xem ra tiên sinh cũng không đơn giản chỉ là một người am hiểu nho đạo”

Trường An cũng mỉm cười, hắn nâng tách trà lên, từng động tác đều lộ ra vẻ nho nhã mà nhấp một ngụm, Ngọc Mi thấy thế mà sững sờ, không tin vào cảnh tượng trước mắt.

Khí chất của Trường An, bây giờ hoàn toàn giống hệt Diệp Tuyên, đều là thư sinh nho nhã, nhưng bên trong lại mang theo một cảm giác tự ngạo, không chịu thua ai.

Nhưng vấn đề là, Diệp Tuyên là ai? Đại Sư Huynh, thủ tịch chân truyền của Thánh Tiên Tông, khí chất của hắn không thể nói có là có được, thậm chí khắp hàng tỷ người ở Vĩnh Xuân Đại Lục, cũng chưa chắc có một người mang khí chất tương tự Diệp Tuyên.

Huống chi, kẻ trước mắt một giây trước còn mang bộ dáng khẩn trương ở trước mặt mỹ nữ, nhưng lại tìm cách để thể hiện bản thân, giây sau đã hóa thành như vậy, quả thực sâu không lường được.

“Chỉ là biện pháp để phòng tránh kẻ lạ mà thôi…”

Trường An nhẹ giọng đáp lại Diệp Tuyên, sau đó cười cười:

“Vị công tử này, không phải lúc gặp mặt ở Hoàng Thành, ngươi đã nhìn ra gì đó sao?”

“Xác thực là như vậy, nhưng đâu có thể ngờ tiên sinh lại ẩn giấu kỹ đến thế?”

Diệp Tuyên bình thản đáp lại và nâng tách trà lên nhấp một ngụm, đoạn hắn đưa mắt nhìn sang Thanh Nhạc.

Sư muội… làm thế nào mà có thể nhận ra hắn đang ẩn giấu cơ chứ?

Thanh Nhạc chỉ cười nhẹ, cuối cùng nàng giơ một tách trà lên, bình thản hỏi:

"Vẫn chưa biết được tính danh của tiên sinh, tại hạ Thanh Nhạc"

Trường An bình thản mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói:

"Cứ gọi ta là Trường An"

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.