Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật chính nào chẳng gặp rắc rối với mỹ nữ?

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

"Lạc Hồng Tiên Tổ, lúc đó ngươi viết ra bảy từ kia là để cho chúng ta, hay là ngươi tự hỏi?"

Trước khi rời khỏi Thiên Bia, người thanh niên có vẻ tầm thường chợt hỏi hắn một câu, khiến cho Lạc Hồng Tiên Tổ chợt bật cười.

Quả thật, lúc đó Tần Đế có thể triệu hồi vô số nhân vật thần thoại, mà Lạc Hồng Tiên Tổ chỉ có một thân một mình gánh vác non sông, sao có thể không u sầu thắc mắc cơ chứ?

Ư bách niên trung tu hữu ngã (trong cõi trăm năm, chỉ có ta?"

"Ba ngàn năm trôi qua, ta đã có đáp án từ lâu"

Lạc Hồng Tiên Tổ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại.

Ba ngàn năm, hắn lấy thân thể làm cầu nối đến Chư Thiên Vạn Giới, để hình ảnh của các anh hùng nước Việt hiện thế xuống trần gian.

Ba ngàn năm, hắn chứng kiến biết bao bậc anh hùng trỗi dậy, hắn thấy biết bao người khắc truyền thừa vào trong Thiên Bia.

Cuối cùng, Thiên Bia giờ không chỉ có truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ, mà còn do vô số bậc đại anh hùng khắc ghi lên trên! Từng bước, từng bước trả lời vấn đề của hắn!

Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ. (sau này muôn thưở, há không ai?)

Một vấn đề, lấy ba ngàn năm làm câu trả lời.

"Cũng cảm ơn ngươi, để cho ta có thể lĩnh ngộ ra một con đường mới"

Trường An cười nhẹ, cuối cùng hắn rời khỏi nơi này.

Cuộc gặp mặt giữa hai vị xuyên việt giả, bọn hắn so với Diệp Tuyên hoàn toàn khác nhau.

Cả hai đều đã từng hưởng vinh quang, đều đã từng ngạo nghễ khinh cuồng, đều vang danh tứ hải, đều đã từng cười, khóc, đau, thương. Nếu Diệp Tuyên chỉ mới bắt đầu, thì Trường An và Lạc Hồng Tiên Tổ đã sớm đi đến điểm kết thúc.

Hôm nay, Trường An buông thả bản thân một lần, cũng chỉ để gặp mặt người đồng hương cùng cảnh ngộ mà thôi.

Tuy nhiên, Lạc Hồng Tiên Tổ chợt cảm thấy có chút hài hước, hắn nhìn thân ảnh Trường An biến mất, khẽ lẩm bẩm trước khi chìm vào ngủ say:

"Nếu quyết chí làm phàm nhân, cớ gì phải để lộ ra phong thái cuồng ngạo lúc ấy?"

...

Trường An... thực sự rất muốn khóc.

Tính kế, úp nồi cho lão Nhược xong rồi, hắn không nhịn được mà buông thả bản thân, dựa vào đống kinh nghiệm sống chín đời để ức hiếp các bạn đệ tử.

Ra ngoài, có Thánh Tiên Tông bảo hộ, chắc chắn sẽ an toàn, chỉ là vì cớ gì... vì cớ gì...

Mình bị đám quái quỷ này dẫn đi???

"Rồi giờ sao đây? Đại trưởng lão nói rằng sẽ bảo hộ tên này cơ mà?"

May sao, một anh bạn vẫn còn có lý trí, hắn nhíu mày hỏi một tên thanh niên có vẻ là đầu lĩnh của cả bọn.

"Hắn làm Nhạc tỷ khóc"

"Sư huynh, chúng ta đều là đệ tử nội môn của Thánh Tiên Tông, ức hiếp người phàm như vậy..."

"Hắn làm Nhạc tỷ khóc"

"Ừm, nói có lý đấy, xử hắn đi" Thiệu Tổ gật gù lẩm bẩm, khiến mấy tên kia cũng tán thành theo.

Cuối cùng, sau vài phút hội ý, mấy tên đệ tử này gật đầu, sau đó quay sang nhìn Trường An.

"Nên phế tu vi của hắn đi hả?"

"Hắn có tu vi quái đâu? Nhưng cũng đừng mạnh tay quá..."

"Thiến hắn được không? Quá nhẹ rồi đấy!"

"Tán thành!"

"Tán thành!"

Thiến cái mả mẹ tụi bây! Con mẹ nó cơ chế logic của bọn này hoạt động theo độ dại gái của chúng à?

Tổ ca nữa, con mẹ nó lần nào lão ta cũng phải bóp mình chưa đã ư?

Nhưng Trường An đâu có vì thế mà nao núng? Hắn là kẻ đã trải qua chín đời, đứng trên đỉnh cao của vô số lĩnh vực, mấy tên đệ tử nhãi nhép chỉ mới Tam Phẩm, Tứ Phẩm tuổi gì cơ chứ?

Đột ngột, hắn phất tay, khí thế cao ngạo, khinh cuồng mạnh mẽ tán ra khiến cho mấy tên đệ tử này giật mình!

Trường An cong khoé miệng lên, hắn lạnh nhạt nói:

"Các ngươi biết mình đang đụng vào ai chứ?"

Đám đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tên đầu lĩnh lưỡng lự đáp lại:

"Một thằng xấu đui mù, phải đeo mặt nạ?"

Thiệu Tổ gãi cằm, đắc ý cười nói:

"Một tên phàm nhân chỉ có lý thuyết, vào Thiên Bia còn gáy được, ra ngoài đời đếch làm ăn được gì?"

"Thằng làm Nhạc tỷ khóc?"

"Mẹ, dám làm Nhạc tỷ khóc, chém nó!"

"Thiến nó!"

Trường An: "..."

Mình đang hỏi bọn nó biết đây là ai không, bọn đần này lại lái sang chuyện làm Thanh Nhạc khóc?

Hừ! Trong Thiên Bia Thí ông đây còn chưa gặp mặt Thanh Nhạc, làm gì có chuyện nàng ta khóc vì mình cơ chứ?

Ơ khoan, lỡ vì không gặp được mình nên Thanh Nhạc mới khóc thì sao?

Đang nghĩ, Trường An chợt xoa cằm, lẩm bẩm:

"Không lẽ trước đây mình đánh giá thấp bộ mặt này rồi?"

Bầu không khí yên tĩnh, đáp lại hắn chỉ có những ánh mắt thương hại, chắc đám đệ tử này đang nghĩ rằng "Ầy, thế quần này tên này có thể phát ngôn ảo tưởng về bản thân như thế?"

Trường An thẹn quá hoá giận, hắn chợt nắm chặt tay, khí thế đầy mình, ánh mắt đằng sau lớp mặt nạ vô cùng sắc bén:

"Ra tay đi, các ngươi sẽ hối hận! Đến lúc đó đích thân lão tổ của Thánh Tiên Tông sẽ không nương tay!"

Đám đệ tử: !!!

Cái gì? Tên này quen biết với vị lão tổ chưa từng lộ mặt ở Thánh Tiên Tông ư?

Nếu vậy thì mọi thứ cũng hợp logic, bởi vì có hắn có mối quan hệ mật thiết với lão tổ, cho nên Thánh Tiên Tông mới lựa chọn ra tay bảo hộ...

Nhưng tên đầu lĩnh vẫn còn nghi ngờ la lên:

"Ngươi đừng có nhận vơ, nếu vậy tại sao ngươi không mang đồng phục của Thánh Tiên Tông?"

Đáp lại, Trường An chỉ khoanh tay, hắn chợt thở ra một hơi đầy khinh miệt:

"Hừ, lão tổ Thánh Tiên Tông ba ngàn năm tuổi, hắn tồn tại trước cả khi tông môn ra đời, vì cái gì thu đồ bắt buộc phải gia nhập tông môn?"

"Nói cho các ngươi mở mang tầm mắt, lão tổ thân mang bạch y, khí chất tựa như tiên trên trời, mắt như ẩn chứa ngàn vạn đại đạo, hắn hành sự cực kỳ tiêu dao, không màng thế sự, nhưng lại bao che cho đệ tử vô cùng, các ngươi thử động vào ta xem?"

Trường An cười lạnh, lần này ánh mắt của đám đệ tử thay đổi, còn có một chút kính phục, hình tượng lão tổ Thánh Tiên Tông hiện lên trong đầu bọn họ.

Ăn mặc thanh sam, khí chất bất phàm, mở mắt ẩn chứa ngàn đại đạo, tay dễ dàng hái sao trời xuống trêu đùa, lại thưởng tửu ngâm thơ.

Nói như vậy... tên này thực sự là đệ tử của lão tổ? Ngang hàng với Diệp Tuyên, Thanh Nhạc ư?

Đúng vậy, lần này nếu Ngọc Mi không ra mặt, khắp thiên hạ cũng không ai biết rằng lão tổ giờ có ba vị đệ tử, mà kẻ trước mắt... có khi cũng là đệ tử được lão tổ che dấu?

Vậy vì sao cơ chứ? Hay là...

"Nói như lời của ngươi, chẳng lẽ việc quét ngang Thiên Bia Thí cũng là ý của lão tổ..."

Tên đệ tử đầu lĩnh hít một ngụm khí lạnh, hắn xuýt xoa và nói. Chỉ thấy Trường An biến sắc, giống như bị phát hiện, nhưng vội vã che dấu:

"Không! Lần này ta chỉ muốn thể hiện bản thân mình thôi! Lão tổ tuyệt không có âm mưu gì cả!"

Nhưng nhìn thái độ của hắn, tên đệ tử này chợt giật thót, vậy thực sự là có âm mưu ư?

Lão tổ ẩn mình sâu như thế, chẳng lẽ đang cùng các vị đại năng lấy thiên hạ làm bàn cờ, mà sự kiện Thiên Bia Thí này... cũng chỉ là một nước cờ của ngài?

Đáng sợ! Đáng sợ biết bao!

Thiệu Tổ lắng nghe tất cả, đầu óc chợt cảm thấy mịt mờ vô cùng, khuôn mặt gã cũng cực kỳ kinh hãi.

Cái gì? Mình mang bạch y, còn có khí chất như tiên, mắt ẩn chứa đại đạo, tiêu dao phóng túng? Có vụ này ư?

Nói vậy cái tên Thiệu Tổ ưa mặc như nông dân này là giả?

Chợt, gã nghe Trường An nói mà nhíu mày lại, trong lòng cực kỳ băn khoăn, lẩm bẩm:

"Cái gì? Mình não to tới mức lấy thiên hạ làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ ư?"

Nên phản bác không? Nhưng nghe ngầu thế nhỉ?

Trong lúc Thiệu Tổ còn đang băn khoăn, tên đệ tử đầu lĩnh thở dài, cuối cùng trầm ổn cất tiếng:

"Được rồi, ta sẽ xem như mối quan hệ của ngươi và lão tổ không tồn tại"

Mấy tên này tuổi gì cơ chứ? Động mồm tí là ngon ơ ấy mà!

Trường An nhếch mép cười, nhưng chỉ thấy tên đệ tử hất đầu:

"Giờ thì anh em thiến nó, tao sẽ chịu trách nhiệm với lão tổ!"

Trường An: !!!

Hai tên đệ tử giữ Trường An lại, bọn hắn cười nhe răng ra, ý chí bất khuất vô cùng:

"Hừ! Ngươi làm Nhạc tỷ khóc, bọn ta liều mạng cũng phải thiến ngươi!"

"Đúng đúng!"

"Đúng đúng" cái đếch gì? Mấy thằng này nghĩ tụi nó là nhân vật chính hả? Không màng bối cảnh vì gái ư?

Trường An run rẩy nhìn bọn này tựa như hung thần lao tới, bất giác khép chân lại bảo vệ của quý, nhưng bọn chúng cứ lại gần và nở nụ cười tà ác:

"Thiến xong đem vứt cho chó ăn đi"

"Cởi quần ra, tên khốn nạn"

Không ổn... không ổn... bản thân mình phải làm gì đó thôi, não ơi mau tỉnh dậy đi!

"Thanh Nhạc? Ngươi... sao ngươi cũng tới đây?"

Trường An chợt giật mình hô to, đám đệ tử chợt buông hắn ra, đứng thẳng người mà quay đầu lại:

"Nhạc tỷ! Bọn đệ chỉ đang hỏi thăm bạn bè thôi!"

"Đúng vậy! Bọn đệ không có ý định thiến tên chết dẫm này đâu!"

Quác... quác...

Đáp lại chúng, chỉ có tiếng quạ kêu, bầu không khí tĩnh lặng, chợt một tên nhận ra tình hình mà hô to:

"Chết tiệt! Chúng ta mắc lừa!"

"Hắn ta quả thực quá mưu mô!"

Đúng vậy, Trường An đã chạy từ khi nào rồi? Thân thể hắn lảo đảo hướng về phía ngã rẽ mà khuất bóng, tựa như dùng hết sức lực để cứu lấy cái mạng của mình.

Thiệu Tổ: "..."

Mưu mô cái lìn! Rặt một đám chỉ cần nghe thấy gái thì não chết máy! Quả nhiên không thể trông cậy gì được rồi!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.