Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh, Sư muội.

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Trong ngõ hẻm vắng bóng người, ấy vậy mà vẫn có một quán rượu đang mở cửa.

Thiên Bia Thí kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều người quyết định ở lại thành Phù Đổng, có vẻ bọn họ vẫn muốn dành một chút thời gian để thư giãn, hoà mình vào ngày hội hôm nay.

Diệp Tuyên cũng là một trong số đó.

Hắn ngồi trong quán rượu, lặng lẽ rót đầy bát, sau đó nâng lên và uống một hớp lớn.

"Ực..."

Rượu không tính là quá nặng, nhưng bởi vì cách pha chế đặc biệt của chủ quán, khiến cho người tu luyện như Diệp Tuyên cũng cứ thế mà chìm vào cơn say.

Hoá ra trong quá khứ, thế giới này có một người xuyên việt gọi là Lạc Hồng Tiên Tổ, mà hiện tại vẫn có một kẻ tên Trường An.

Hắn chống cằm, một giao diện chợt xuất hiện trước mắt.

[Nhiệm vụ: theo đuổi Thanh Nhạc

Phần thưởng: Thần Cấp Thiên Phú, Đế Cấp Công Pháp, ba kiện pháp bảo mạnh mẽ, mười vạn điểm tích luỹ]

Tối cường hệ thống truy mỹ, đó chính là cái tên của nó, một loại hack mà chỉ cần chủ nhân của nó thu phục các mỹ nhân, tức khắc sẽ có phần thưởng lớn vô cùng!

Thần cấp thiên phú, có lẽ sẽ khiến cho hắn tu luyện cực kỳ dễ dàng, đột phá không có bình cảnh, cũng như lĩnh ngộ bất kỳ loại công pháp nào.

Đế cấp công pháp, là loại công pháp đứng đầu giới tu chân hiện nay, cho dù là Thánh Tiên Tông có nó, nhưng căn bản... Diệp Tuyên không xem hiểu được, tư chất của hắn không đủ.

Chưa kể đến mười vạn điểm tích luỹ nữa, cả đời của hắn chưa từng đạt nhiều điểm đến như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mới hai vạn, còn chưa đến một phần năm.

Hệ thống bắt đầu hoạt động vào bốn năm trước, chỉ là cho đến bây giờ, Diệp Tuyên vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của nó, nghe mới thật nực cười làm sao.

"Nếu ngay từ đầu mình đã hoàn thành nhiệm vụ, liệu Thiên Bia Thí..."

Diệp Tuyên khẽ lẩm bẩm, hắn nhìn ly rượu sóng sánh trong bàn tay mình, ánh mắt thoáng qua vẻ thất thần.

Hắn thất bại, vốn tưởng rằng bản thân có thể giành được truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ, nhưng không thể.

Nếu có một kẻ khác xuyên việt, sở hữu hệ thống như vậy mà không phải Diệp Tuyên, liệu hắn sẽ làm tốt hơn nhiều chứ?

Diệp Tuyên chán nản nghĩ thầm, hắn giơ ly rượu lên uống một hớp.

Chợt, từ khi nào đã có một cô gái ngồi đối diện hắn, ánh mắt hình cá chết nhìn thẳng chòng chọc vào Diệp Tuyên từ nãy giờ.

Khuôn mặt nàng rất xinh đẹp, nhưng không phải mỹ lệ, khiến con tim người ta rung động con tim khi quan sát như Thanh Nhạc, mà là vẻ tinh nghịch, ánh mắt đen láy tựa hai hạt nhãn cứ chớp chớp liên hồi.

"..."

Thân hình Diệp Tuyên cứng lại, bầu không khí thoáng chìm vào vẻ yên tĩnh.

Nhưng cô gái đối diện thấy vậy, còn nheo mày lại, cất giọng nói có vẻ khó hiểu:

"Uống thì uống đi, huynh còn ngại cái gì nữa?"

Diệp Tuyên: "..."

Hắn bối rối giữ bát rượu trên tay, dở khóc dở cười nhìn người con gái trước mắt, cuối cùng ngơ ngác chìa nó ra cho nàng:

"Muội uống không?"

Phụt!

Nàng chợt phì cười, đưa một ngón tay ra đẩy lùi bát rượu, giọng nói còn có phần nghịch ngợm:

"Nếu say thì làm sao muội có thể nghe huynh than phiền chứ?"

"Ha ha..."

Diệp Tuyên cười gượng và chỉ đành tiếp tục uống từng ngụm rượu, cũng chẳng nói một lời.

Ngọc Mi cũng thế, nàng chỉ chống cằm quan sát hắn ta, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.

Một nam một nữ trong quán rượu, người ta từng truyền nhau những câu chuyện về thư sinh thưởng rượu ngâm thơ, mỹ nhân ở bên cạnh ôn nhu rót rượu lắng nghe hắn, nhưng cảnh tượng bây giờ không giống một chút nào cả.

Hai bên quá hiểu rõ nhau từ lâu. Ngọc Mi biết sư huynh của mình cho dù ăn mặc giống thư sinh, dáng hình cũng ngọc thụ lâm phong, cho dù đó là con đường mà hắn muốn...

Nhưng mà, thiên phú không cho phép.

Diệp Tuyên thuộc nhiều loại thơ, nhưng hắn không thể hoàn mỹ sáng tác được hai câu thi từ.

Diệp Tuyên hai mươi mốt tuổi đột phá Tứ Phẩm Khê Xuyên cảnh, ai cũng gọi hắn là thiên tài, lại không biết hắn liều mạng luyện tập ra sao.

Cho dù Diệp Tuyên ngọc thụ lâm phong, khí chất tuấn dật, nhưng hắn lại khó có thể nói ra những lời nói hoa mỹ, phần lớn thời gian ở bên cạnh Ngọc Mi, vị sư huynh này đều lộ ra con người khờ khạo, không am hiểu tình cảm của hắn.

Không hoa mỹ, không thơ mộng như chuyện xưa, chỉ có một kẻ uống rượu, một người lẳng lặng ngồi đó.

Không chỉ là vì ta hiểu ngươi, mà còn bởi vì để ngươi bớt một phần cô độc.

"Sư phụ đi đâu rồi?"

Cuối cùng, nhìn chum rượu đã cạn từ khi nào, Diệp Tuyên mới thở dài đặt bát xuống, hỏi về Thiệu Tổ.

Ngọc Mi như nhớ lại điều gì, chợt cười khúc khích:

"Lão đó đi túm năm túm ba với mấy tên đệ tử cuồng Nhạc tỷ, hình như là tính mượn tay bọn chúng để trả thù"

"Thù gì cơ?"

Diệp Tuyên nghe vậy mà khuôn mặt chợt lộ vẻ khó hiểu, chỉ thấy Ngọc Mi cười nhẹ trả lời:

"Trả thù cho việc hắn giật truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ khỏi tay huynh chứ sao? Lão đó nhìn vậy mà bảo bọc huynh lắm"

Lời nàng vừa nói ra, Diệp Tuyên đã thoáng im lặng, cuối cùng hắn thở dài một hơi và cười khổ:

"Ta cứ tưởng bản thân đã làm sư phụ thất vọng chứ..."

Nhưng mà Ngọc Mi chợt cau mày, sau đó nàng vươn người tới giơ ngón tay chạm vào môi vị sư huynh của mình để hắn im lặng, nàng mới buồn bực cất tiếng:

"Cả tông môn không ai thất vọng về huynh cả, được chứ? Có truyền thừa hay không truyền thừa cũng không quan trọng. Huynh cố gắng hết sức là tốt rồi!"

Nói xong, nàng mới thu tay lại, mặt lộ ra vẻ buồn bực mà lẩm bẩm:

"Cái bộ dáng thảm hại của huynh bây giờ mới đáng thất vọng... thảo nào tán không nổi Nhạc tỷ"

Diệp Tuyên ngẩn ngơ nhìn nàng, cuối cùng hắn chỉ đặt chén rượu xuống, khoé miệng khẽ giật nhẹ.

Rốt cuộc muội đến để động viên huynh hay tranh thủ đâm một nhát vào tim ta vậy hả?

"Sư muội, vậy đợt tham gia Thiên Bia Thí lần này..."

Diệp Tuyên thở dài, cuối cùng miễn cưỡng lên tiếng, tìm cách đổi đề tài, nhưng sau đó Ngọc Mi liền nhíu mày lại, giọng nói còn có vẻ đe doạ:

"Huynh đoán?"

"... thực sự xin lỗi muội nhiều lắm"

"Hừ, đàn ông con trai chẳng tinh ý gì cả, cả đời huynh đừng mơ tán đổ Nhạc tỷ"

Nghe thấy Ngọc Mi chanh chua lẩm bẩn, Diệp Tuyên tức khắc cảm thấy khó hiểu, cười khổ lắc đầu.

Vì cớ gì muội cứ thích rủa những điều như vậy lên huynh thế?

Chợt, ánh mắt hắn nhìn lên trên mái tóc của Ngọc Mi, nó đã được buộc lại một cách khéo léo bằng một sợi dây vải nho nhỏ, cho dù linh khí đã tàn đi rồi nhưng vẫn giữ.

Không phải đó là "món quà" mà Diệp Tuyên hối lộ cho nàng ở Hoàng Thành vào ba tháng trước sao? Thế mà bây giờ muội ấy cũng vẫn sử dụng nó hả?

"Muội có biết là món bảo vật này chỉ tăng cường hấp thu linh khí trong một tháng thôi chứ?"

Diệp Tuyên chợt hỏi, bởi vì thay đổi của nó quá dễ dàng để nhận ra, bây giờ sợi dây cột tóc ấy không khác gì một món đồ bình thường cả.

Ừ, biết rồi, được chưa hả?

Ánh mắt Ngọc Mi thoáng lộ ra vẻ thất vọng, cuối cùng nàng thở dài và bất đắc dĩ quay đầu sang nhìn hướng khác.

Đồ ngốc...

"Thế ư? Huynh dám lừa muội? Mau bồi thường đi!"

Diệp Tuyên: "..."

Hơ, sao bây giờ lại là do hắn rồi?

"Được rồi, ta dẫn muội đi một vòng nơi này, ngươi thích cái gì thì chọn cái nấy, được chưa?"

"Sư huynh, hôm nay ngươi cực kỳ đẹp trai luôn ấy!"

"Muội bớt giả trân một chút đi..."

Bên ngoài quán rượu, Thiệu Tổ tựa lưng vào tường và lắng nghe tất cả mọi chuyện, cuối cùng cũng chỉ chép miệng một cái, đưa tay gãi lưng mà rời đi.

Gã lo lắng rằng Diệp Tuyên bị hai tên cao nhân trá hình người mới tu luyện hành cho một trận sẽ thất vọng, xem ra mình lo xa quá rồi...

"Ôi tuổi trẻ..."

Bóng lưng cao to thoáng còng xuống, thở dài một hơi và than vãn, sau đó biến mất khỏi dòng người.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.