Nguyên chủ đã từng đến Yến thị một lần, lần trước đến, trực tiếp ngồi trên băng ghế lạnh. Không có Yến Triều lên tiếng, căn bản là không ai để ý tới cô ấy. Cuối cùng nguyên chủ hùng hổ rời đi, trước khi đi còn đạp một cước vào cửa chính.
Mà lần này lại đi theo Trần Vu Cẩn xuống xe, chờ vào tòa nhà Yến thị, nhân viên lễ tân lập tức kinh ngạc, đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào.
Trần Vu Cẩn liếc mắt một cái.
Bản thân Cố Tuyết Nghi ít khi đến đây, hơn phân nửa là không nhận ra.
Trần Vu Cẩn thấp giọng nói: "Đây là phu nhân."
Nhân viên lễ tân bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng kêu lên: "Yến phu nhân."
Cố Tuyết Nghi hơi gật đầu, cùng Trần Vu Cẩn đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, rất nhanh bóng dáng của bọn họ đã biến mất khỏi đại sảnh, nhân viên lễ tân vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
...... Cái này, đây là thay đổi người khác? Không phải là vị Cố tiểu thư kia sao?
Giản Xương Minh ngồi trong phòng tiếp khách trên tầng mười.
Từ tầng mười trở lên lại càng liên quan đến chuyện cơ mật, người trong Yến thị biết Giản Xương Minh là bạn tốt của Yến triều, cũng không dám mời người lên lầu.
Lúc này, một thư ký khác của Yến Triều cũng ngồi trong phòng tiếp khách, đang cùng anh ta tán gẫu.
"Trần tổng đã ở dưới lầu." Thư ký quay lại cười cười nói.
Giản Xương Minh gật đầu.
Động tác này vừa làm xong, chợt nghe thấy trên hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là tiếng người ồn ào.
Giây tiếp theo, cửa đẩy ra.
"Giản tiên sinh." Giọng nói của Trần Vu Cẩn vang lên trước một bước.
Sau đó mới là giọng nói nhàn nhạt của Cố Tuyết Nghi: "Giản tiên sinh."
Dứt lời, cô ngước mắt đánh giá người đàn ông trong phòng tiếp khách.
Mỗi một chỗ của tòa nhà này đều làm cho Cố Tuyết Nghi nhịn không được thán phục.
Thật sự là "Khoa học kỹ thuật" thời đại này quá tuyệt, so với trang trí phương Tây trong Yến gia, tất cả mọi thứ ở đây càng khiến cho cô kính phục từ trong ra ngoài.
So sánh ra, ngược lại người đàn ông ngồi trên sô pha cũng không bắt mắt như vậy.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu xám của thời đại này, đeo một cặp kính, túi trước ngực có một cây bút máy.
Dáng người anh ta thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, ngũ quan nho nhã anh tuấn, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu.
Cũng không lớn hơn Giản Nhuế bao nhiêu.
Có lẽ bối phận tương đối cao.
"Trần tổng." Giản Xương Minh chậm rãi đứng lên, vươn tay nắm chặt cùng Trần Vu Cẩn một chút, sau đó mới chia một chút ánh mắt cho Cố Tuyết Nghi.
"Vị này là?"
"Cố Tuyết Nghi." Cố Tuyết Nghi trực tiếp tự báo tên họ.
Giản Xương Minh kinh ngạc trong chớp mắt.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Dù sao có cái gì trên đời này mà anh ta chưa từng thấy qua, rất nhanh đã khôi phục như thường.
"Cháu gái của tôi đâu?" Giản Xương Minh hỏi.
"Yến Văn Gia đang đón tiếp Giản phu nhân."
Giản Xương Minh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Rất nhanh ba người đều ngồi vây quanh bàn tròn nhỏ, người trong phòng thư ký mang cà phê cùng trà tới, sau đó đóng cửa phòng lại.
Bên trong cánh cửa lập tức im lặng lại.
Giản Xương Minh liếc mắt nhìn Trần Vu Cẩn một cái, sắc mặt Trần Vu Cẩn nhàn nhạt, không có động tác nào khác.
Giản Xương Minh lập tức rõ ràng, Cố Tuyết Nghi có thể ở lại chỗ này.
Đã như vậy, Giản Xương Minh cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp mở miệng: "Người của Giản gia đã đến Ni – giê rồi, khu vực đó quanh năm có tổ chức khủng bố hoạt động, bọn họ không thể tìm được Yến tổng. Chỉ tìm được một chút manh mối, rất có thể Yến tổng đã chuyển đến Mali. ”
"Vất vả cho Giản tiên sinh." Nghe xong những lời này, sắc mặt Trần Vu Cẩn cũng không có biến hóa gì.
"Là chuyện tôi nên làm." Giản Xương Minh nói tới đây, đột nhiên nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, ánh mắt không nóng không lạnh lướt qua người cô.
"Là tôi nợ Yến tổng." Giản Xương Minh nói.
Cố Tuyết Nghi:?
Ở giữa còn có liên quan gì đến cô sao?
Trần Vu Cẩn nghe thấy những lời như vậy, cũng không biểu hiện ra bất kỳ nghi hoặc tò mò nào, vẫn luôn giữ vững tố chất chuyên môn của thư ký.
"Đội tìm kiếm cứu nạn và lính đánh thuê do Yến gia bồi dưỡng cũng đang tiếp tục tìm kiếm ở trong lãnh thổ châu Phi. Với bản lĩnh của Yến tổng, khẳng định có thể bình yên vô sự. Những gì còn lại chúng ta có thể làm là giữ vững cục diện bây giờ." Trần Vu Cẩn không nhanh không chậm nói.
Đội tìm kiếm cứu hộ, lính đánh thuê ... Đây là người Yến gia tự mình nuôi dưỡng, có lẽ là tương đương với nuôi dưỡng tư binh trong phủ giống cổ đại?
Nhìn qua, gia nghiệp của Yến gia còn khổng lồ hơn so với tưởng tượng của cô.
Quả nhiên lựa chọn an tĩnh làm người nghe là vô cùng chính xác.
Giản Xương Minh hỏi ngược lại: "Ý cậu là giá cổ phiếu của Yến thị?"
Giản Xương Minh hời hợt cười cười: "Nền tảng của Yến thị dày, rơi xuống chỉ là nhất thời. Rất nhanh bọn họ sẽ phản ứng lại, cho dù Yến tổng ở nước ngoài, Yến thị vẫn có thể duy trì hoạt động bình thường. Vào thời điểm đó, giá cổ phiếu sẽ tăng trở lại. Trần tổng xử lý những chuyện này, hẳn là rất có kinh nghiệm. Tôi nghe nói ở Hải Thị, có một số người ác ý muốn thu mua đều bị đè xuống.”
Giá cổ phiếu.
Thị trường chứng khoán.
Cố Tuyết Nghi lại yên lặng tiêu hóa những từ vựng mới lạ này.
Trần Vu Cẩn thản nhiên nói: "Giá cổ phiếu của Yến thị sẽ không rung chuyển, thị trường chứng khoán càng sẽ không rung chuyển. Đương nhiên không có gì phải lo lắng.”
"Cậu là đang nói Bảo Hâm?" Dường như Giản Xương Minh lúc này mới có chút hứng thú.
Trần Vu Cẩn gật đầu.
"Một mớ hỗn độn." Giản Xương Minh nói xong dừng một chút: "Việc này phải xử lý sạch sẽ, chỉ sợ Trần tổng không có thuật phân thân."
Bảo Hâm...
Là tên của một công ty.
Đáy lòng Cố Tuyết Nghi yên lặng nói.
Chẳng lẽ là công ty con của Yến thị?
Khái niệm "công ty con" cũng là những gì mà cô vừa đọc được từ sách.
Giản Xương Minh lập tức mở miệng: "Trong mớ hỗn độn này, tôi cũng chỉ có thể đóng một vai trò rất nhỏ. Biện pháp tốt nhất là đem nguy hiểm này phân ra ngoài..."
Trần Vu Cẩn khẽ gật đầu: "Đối với Yến thị mà nói, tổn thất của Bảo Hâm cũng không phải là số tiền lớn. Nhưng lại mang lại rủi ro tàng hình rất lớn. Tốt nhất là chia sẻ rủi ro với các doanh nghiệp lớn như nhau.”
"Vậy thì phải là... Giang gia? Tống gia?" Giản Xương Minh một hơi gọi mấy gia tộc.
Sắc mặt bọn họ vẫn như thường, cũng không có ý muốn kiêng dè Cố Tuyết Nghi, có lẽ là cảm thấy cho dù Cố Tuyết Nghi nghe thấy, chỉ sợ căn bản cũng không nghe hiểu.
"Dù sao căn cơ của Yến gia vẫn là ở nước ngoài." Lúc này trên mặt Trần Vu Cẩn mới hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Giản Xương Minh gật đầu, đánh giá: "Thời điểm này không thích hợp để giới thiệu các doanh nghiệp ở nước ngoài. Nhưng Giang Nhị của Giang gia, Tống Cảnh của Tống gia ... Những người này giống với Yến tổng, đều không dễ đối phó lắm.”
Đâu chỉ là không dễ đối phó.
Trần Vu Cẩn nói thầm.
Nếu Giang Nhị này thật sự muốn đội mũ xanh cho Yến tổng, vậy thì quá mẹ nó không dễ đối phó!
Trần Vu Cẩn nghĩ, không khỏi quay đầu nhìn Cố Tuyết Nghi.
Nhìn thấy vẻ mặt của vị Yến phu nhân này trầm tĩnh, hơi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Bộ dáng không mở miệng, ngược lại tương đối xinh đẹp động lòng người.
"Cho nên ý của Trần tổng là gì?" Giản Xương Minh lên tiếng.
"Nhờ Giản tiên sinh hòa giải ở giữa, kéo dài thời gian về sau ..... Ít nhất là đợi đến khi Yến tổng trở về." Lúc này Giản Xương Minh lại nhìn thoáng qua Cố Tuyết Nghi.
"Tôi sẽ cố gắng."
Mà từ trong đoạn đối thoại này, Cố Tuyết Nghi đã đơn giản suy đoán ra ở giữa có phiền toái gì.
Cô làm một chút 'bài tập về nhà' trước với "Giản Xương Minh", trên mạng có rất ít tin tức về anh ta, nhưng vẫn khiến Cố Tuyết Nghi bắt được một ít từ khóa. Giản gia có một chút quan hệ với chính phủ Hoa quốc.
Mà chính phủ Hoa quốc cũng tương đương với quan trường trong cổ đại.
Nói tóm lại, Giản gia có một chút quan hệ với chính phủ.
Trong lời nói của Trần Vu Cẩn nhắc tới chuyện "Bảo Hâm”
mang đến tổn thất, đối với Yến thị mà nói không đáng nhắc tới, nhưng lại có nguy cơ tàng hình lớn hơn, thậm chí không thể chia sẻ cho các doanh nghiệp nước ngoài.
Nói cách khác, "Bảo Hâm" thua lỗ, nhất định có quan hệ với phía chính phủ.
Cho nên, Trần Vu Cẩn mới có thể nhắc tới, để Giản gia hòa giải ở giữa.
Bởi vì lúc này Giản gia có thể phát huy tác dụng.
Nhưng mà Giang gia mà Trần Vu Cẩn nhắc tới, thì ra cũng lợi hại như vậy?
Thời điểm cô xuống tay đánh Giang Nhị, ngược lại xuống tay có chút tàn nhẫn.
Còn có Tống gia, trước mắt không có bất kỳ lui tới nào ...
Nhưng mà hẳn là sau này sẽ gặp được.
Hai chữ "chính phủ" đối với người khác mà nói, có lẽ rất đáng sợ, rất có cảm giác áp bách.
Nhưng đối với Cố Tuyết Nghi mà nói, cũng không có cảm giác gì.
Kiếp trước cô đã từng giao tiếp với quá nhiều vương công quý tộc.
Trong đầu Cố Tuyết Nghi dần dần thành hình một ý niệm trong đầu … Không ngại thử một lần
Từ xưa đến nay, cũng không phải tất cả mọi chuyện chỉ có đàn ông mới có thể làm.
"Yến phu nhân còn muốn hỏi gì nữa không?" Đột nhiên Giản Xương Minh lên tiếng.
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới dừng lại suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Giản Xương Minh, cô lắc đầu.
"Tin tức về Yến tổng, Yến phu nhân không có gì muốn hỏi sao?"
Vẫn là lắc đầu.
Trần Vu Cẩn nếm ra được một chút hương vị vô tình.
Lần này Giản Xương Minh cũng nhịn không được mà hoài nghi bản thân.
Lúc trước vì gả cho Yến Triều mà Cố Tuyết Nghi đòi sống đòi chết, so với fan não tàn của minh tinh còn não tàn hơn gấp ba ngàn lần. Sao đột nhiên bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?
Cho dù rõ ràng lúc trước là một giao dịch tình yêu, nhưng đáy lòng Giản Xương Minh vẫn có chút áy náy vi diệu.
Yến triều không rõ sống chết, nhưng ngay cả người vợ vốn nên thân cận với anh, cũng không chút quan tâm đến sống chết của anh ... Ngẫm lại, quả thật là có chút bi thương.
"Vậy tôi sai người đưa phu nhân về nhà." Trần Vu Cẩn đứng lên.
Cố Tuyết Nghi gật đầu, đứng dậy.
Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa.
Chờ đi tới cửa, đột nhiên Cố Tuyết Nghi mới nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, thản nhiên nói: "Tôi tin anh ấy sẽ sống sót trở về." Đây là câu thứ hai mà cô nói trong hôm nay.
Đương nhiên đặt lời nói như vậy trong trường hợp này, nói thô tục một chút, chính là đánh rắm.
Nhưng ánh mắt Giản Xương Minh lại hơi thay đổi.
Bước chân của Trần Vu Cẩn cũng chậm lại.
Những lời này so với những lời khóc lóc, lo lắng hô to, lại càng có lực hơn...
Chờ bước ra khỏi cửa phòng tiếp khách, đột nhiên Cố Tuyết Nghi gọi một thư ký, lấy giấy ký tên và bút ký từ trong tay cô ấy.
Cứ như vậy xoay người chống lên tường, nhanh chóng viết một hàng chữ.
Cô trả lại giấy và bút cho thư ký.
Sau đó đem tờ giấy kia nhét vào lòng bàn tay Trần Vu Cẩn.
Trái tim Trần Vu Cẩn đập mạnh.
Thình thịch rung động.
Ngay sau đó cả người đều cứng đờ.
Dường như ấm áp của đầu ngón tay cô còn lưu lại...
Đột nhiên Giản Xương Minh nheo mắt lại.
Người trên hành lang cũng chấn động.
Trần Vu Cẩn nhớ tới, trước khi tới anh ta đã dặn dò Cố Tuyết Nghi —— "Đừng nói gì."
Cho nên hầu như toàn bộ quá trình cô đều rất ít mở miệng.
Nhưng ... Chuyện này cũng không có nghĩa là không thể mở miệng! Lúc này còn đưa giấy viết gì nữa? Làm như là có tư tình không thể cho người khác nhìn thấy, càng làm cho giống như là đang quyến rũ khiêu khích người khác...
Trần Vu Cẩn đơ mặt mở tờ giấy trong tay.
【Thư ký Trần, quần anh ướt, dính trà rồi. 】
Nét chữ vô cùng xinh đẹp.
Trần Vu Cẩn:......
Vẻ mặt Cố Tuyết Nghi nhàn nhạt, sải bước đi về phía thang máy.
Giản Xương Minh đứng phía sau nhíu mày, đột nhiên mí mắt nhảy không ngừng.
Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn?
Bên kia.
Giang Nhị bị nhắc tới đang soi gương, dấu vết trên mặt đã tiêu tan gần như không còn.
Gần đây Giang Tĩnh bị cấm túc ở nhà, nhàm chán muốn chết, xuống lầu thì nhìn thấy động tác của anh hai mình, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đã gọi điện thoại được cho Cố Tuyết Nghi chưa?"
Giang Việt dừng một chút động tác: "Hẳn là Yến Văn Gia đã an toàn trở về nhà rồi."
Ý tứ chính là, Cố Tuyết Nghi không nghe điện thoại của anh ta.
Thật trâu bò!
Đáy lòng Giang Tĩnh thầm nói. Đây thật đúng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy có người không nghe điện thoại của Giang Nhị.
Lại nghĩ đến bình thường anh hai đen mặt có bao nhiêu dọa người, mang đến cho cậu ta bao nhiêu bóng ma tâm lý, đáy lòng Giang Tĩnh không khỏi toát ra một chút cân bằng tâm lý kèm theo chút vui sướng.
Giây tiếp theo, đột nhiên điện thoại di động của Giang Việt vang lên.
Giang Việt cầm lấy, ấn nút nhận, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói của chủ nhân chiếc điện thoại nào đó vẫn luôn không gọi được: "Ngày 17 Giang tiên sinh và gia quyến có rảnh không?"
Có chuyện gì?
Muốn tổ chức tiệc mời anh ta ăn cơm sao?
Giang Việt mím môi, hai má còn có chút đau đớn.
Anh ta mỉm cười: "Có, có rảnh.”
Giang Tĩnh đối diện lại bị anh ta làm cho cười đến run rẩy.
Đăng bởi | Truongxuancung |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |