Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3856 chữ

Ngay hôm sau Giang Việt phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều.

Không chỉ là anh ta, tất cả người trong giới thượng lưu, hoặc là có quan hệ với Yến gia, hoặc là có lui tới không nhiều với Yến gia, chỉ cần là ở trong giới ... Chỉ có Tống gia và Phong gia là không được mời.

Giang Việt vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười, một tay bóp điếu thuốc, còn không cẩn thận làm bỏng ngón tay, trong miệng "hừ" một tiếng.

Anh ta còn cho rằng là cô muốn bồi tội.

Kết quả là trở mặt vô tình, một cước giẫm lên người anh ta, còn càng giẫm càng thật.

Mấy ngày trước là tin tức Giang Nhị đi đến Yến gia, trước khi về còn cầm theo trái cây, bầu không khí hòa hợp vui sướng. Không biết mấy ngày sau sẽ là tin tức gì nữa? Có thể là tin tức anh ta tham gia bữa tiệc của Yến gia, nhưng Tống gia, Phong gia lại vắng mặt. Càng thêm xác thực tin đồn Giang gia và Yến gia đã bắt tay hòa hảo?

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Giang Tĩnh ôm PSP, gân cổ kêu lên: "Vú Vương! Con muốn ăn! Ăn! Đói bụng!"

Sao mày không đói chết luôn đi?

Tất cả đều là do tiểu vương bát đản này! Nếu không phải cậu ta, sao có thể kéo ra chuyện phía sau?

Còn có tin tức Giang Tĩnh và Yến Văn Bách đánh nhau không biết từ đâu có được, lập tức truyền đến chỗ anh ta...

Trước sau tính sổ, mẹ nó một người cũng đừng hòng chạy.

Rất nhanh vú Vương đã bưng đồ ăn ra, Giang Tĩnh cầm lấy, luôn cảm thấy không khí có chút không đúng, không thể nuốt xuống.

Giang Tĩnh quay đầu lại nhìn Giang Việt.

"Lão ngài, tâm tình không tốt?"

"Tâm tình của tao có thể tốt sao?" Giang Nhị lộ ra một chút cười lạnh: "Yến gia tổ chức bữa tiệc, hai nhà Tống, Phong một chút động tĩnh nhận được lời mời cũng không có, Giang gia chúng ta lại nhận được..."

"Đó không phải là nói rõ nhà chúng ta đặc biệt ngưu bức sao?”

"Ngưu bức cái rắm. Chúng ta chân trước đến cửa Yến gia, chân sau bên ngoài đã muốn nói chúng ta chơi cùng một chỗ với Yến gia. Mấy ngày trước lão tử vì mày mà đi đến Yến gia, lúc đi trong tay còn cầm hoa quả, cái đó gọi là chứng thực có hiểu hay không?"

Giang Tĩnh suy nghĩ một chút.

Chính cậu ta cũng không bảo Giang Việt lấy trái cây đi.

Làm sao bây giờ lại đều đổ lỗi cho cậu ta?

"Vậy bữa tiệc lần này, chúng ta sẽ không đi." Giang Tĩnh nói.

Giang Việt lạnh lùng nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một con heo: "Cái đó gọi là chột dạ."

Hơn nữa...

Giang Việt thoáng nghĩ tới ngày đó ở Yến gia, cô chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt anh ta, tự tay đem hộp dâu tây kia đặt trong tay anh ta ... Đánh một cái rồi lại cho một quả táo ngọt.

Vậy lần này, cô nên cho quả táo ngọt gì mới có thể trấn an anh ta?

Giang Việt tò mò.

"Vậy ... Đi cũng không được, không đi cũng không xong?”

Giang Tĩnh ngây ngốc.

Lại qua mấy giây, Giang Tĩnh chép chép miệng: "Chị dâu kia của Yến Văn Bách, thật sự là mẹ nó đủ lợi hại!"

Giang Việt lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn thoáng qua Giang Tĩnh.

Một chút độ mẫn cảm cũng không có.

Nếu như sinh ra trong một gia tộc phải tranh giành, có lẽ cỏ như mộ phần cũng đều đã cao được ba thước.

Giang Việt: "... Là rất lợi hại. Đừng nói mấy lời thô tục."

Giang Tĩnh ngậm miệng lại: "…" Được thôi.

Không phải ngài vừa mới nói "Lão tử" sao?

......

Đối với một chủ mẫu mà nói, biết rõ ai có quan hệ với ai, ai với ai không hợp, ai có địa vị lớn, ai có địa vị nhỏ ...

cũng không phải là việc gì khó.

Mới một ngày trôi qua, Cố Tuyết Nghi đã điều chỉnh rõ ràng toàn bộ.

Mà Yến Văn Gia buộc phải trở thành nhà cung cấp rất nhiều thông tin.

Yến Văn Gia dựa vào sô pha.

Vốn dĩ là cậu ta mặc áo ngủ, cứ như vậy đi chân trần giẫm lên thảm.

Nhưng bởi vì Cố Tuyết Nghi ở trước mặt, cậu ta không thể không ăn mặc chỉnh tề. Vừa định nghiêng người một cái, áo sơ mi còn kéo đến hoảng hốt, đành phải ngồi thẳng.

Đáy lòng Yến Văn Gia nghẹn một hơi không thoải mái, lại lười biếng châm chọc hỏi: "Cô biết rõ những thứ này có ý nghĩa gì không?"

"Đương nhiên là có."

Ba chữ không nhanh không chậm, ngữ khí vững vàng, ngay cả lời giải thích dư thừa cũng không có, thoáng cái đem lời nói của Yến Văn Gia nghẹn hết trong cổ họng.

Thời điểm cậu ta đối đầu với Cố Tuyết Nghi, cũng không có một nắm đấm nào là đánh thật, toàn bộ đều là đánh lên bông.

Cố Tuyết Nghi khép lại tài liệu trong tay, đứng lên: "Nên ra ngoài rồi."

Yến Văn Gia theo bản năng hỏi một câu: "Cô đi đâu vậy?"

"Trung tâm thương mại."

"Cô đi trung tâm thương mại?" Yến Văn Gia nhíu mày: "Cô đi trung tâm thương mại quét hàng?"

Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Hạ phu nhân hẹn tôi."

Hạ phu nhân nào? Là cái tên phá của nổi danh kia sao?

Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không nhìn ra đối phương là loại mặt hàng gì sao? Chẳng lẽ cô không biết đối phương hẹn cô, chỉ là vì muốn biết được tình huống của Yến gia từ trong miệng cô?

Lục phủ ngũ tạng của Yến Văn Gia đều nóng lên, giọng điệu âm trầm: "… Anh trai tôi mất tích bên ngoài, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi trung tâm thương mại mua sắm?"

Cố Tuyết Nghi nói đạo lý với cậu ta: "Anh trai cậu mất tích bên ngoài, cậu cũng làm như không có việc gì mà đi chơi thể thao mạo hiểm."

Yến Văn Gia nghẹn lại.

Yến Văn Gia: "Anh ấy không về được, tôi cùng nhảy xuống biển chết đi, như vậy không tốt sao?"

"Muốn chết thì đừng trải lưới."

“......”

"Vậy lần sau cậu phải nói cho tôi biết, như vậy lúc đem cậu è xuống nước, tôi cũng sẽ kiên định không buông tay." Cố Tuyết Nghi vân đạm phong khinh nói.

Yến Văn Gia: "..... Ngược lại... Không cần phải hy sinh bản thân.”

"Vậy tôi đi rồi."

"A."

"Sẽ có phóng viên bát quái chụp ảnh tôi sao?"

"Đương nhiên..." Yến Văn Gia cười nhạo một tiếng, dừng lại. Chờ cậu ta lại ngẩng đầu nhìn qua, Cố Tuyết Nghi đã đẩy cửa ra ngoài.

Yến gia không có ngu xuẩn.

Yến Văn Gia lập tức hiểu ý của cô.

Cho dù là bữa tiệc hay là đi trung tâm thương mại mua sắm, cũng đều chỉ là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn làm cho người ngoài hiểu được Yến gia vẫn hoạt động như thường, không có bất kỳ rung chuyển nào.

Yến Văn Gia mím môi, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc phức tạp.

Mà lúc này Cố Tuyết Nghi đi đến ngoài cửa thì dừng bước, cô hỏi người giúp việc: "Đồ ăn hôm nay của Tứ thiếu đã đưa chưa?"

Người giúp việc trả lời: "Phu nhân, đã đưa đến trường cho Tứ thiếu rồi."

"Ừm." Cố Tuyết Nghi lại hỏi: "Tối nay cậu ấy không về nhà?"

"Vâng, nói là không về nhà..."

"Gọi bảo cậu ấy tối nay phải về nhà. Chuẩn bị một số đồ ăn bổ não cho cậu ấy. Người đi học cần phải được cân bằng dinh dưỡng.”

"Vâng."

Rất nhanh, một trận bước chân vang lên.

Bộ dạng rất giống một gia trưởng...

Trong lòng Yến Văn Gia cảm thấy buồn cười, nhưng thật sự muốn cười, lại cười không nổi. Không chỉ cười không nổi, ngược lại Yến Văn Gia còn có chút buồn bực nói không nên lời.

Đối với cậu ta chính là kiên định chết đuối không buông tay, đối với Yến Văn Bách như thế nào liền ... Sao mẹ nó lại hỏi han ân cần, còn quan tâm dinh dưỡng của cậu ta?

Yến Văn Bách học đại học, cũng không phải trung học. Cô muốn dinh dưỡng cái gì?

Hơn nữa ... Yến Văn Bách đã lớn đến mức này. Nếu sớm không cân bằng, lúc này đã trở thành một tên đầu to rồi!

Yến Văn Gia nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nghĩ.

......

Chưa nói đến chuyện Hạ phụ nhân này cùng Cố Tuyết Nghi có giao tình gì, hai người chỉ là ngẫu nhiên hẹn nhau, cùng nhau mua sắm. Nếu thật sự muốn bàn tán, vậy cũng là nguyên chủ càng chủ động dán vào Hạ phu nhân.

Tính cách của Hạ phu nhân háo thắng, nắm chặt tiền của chồng, có thể tiêu mười một phần đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tốn mười phần đã thu tay lại. Hầu hết mấy nhân viên trong cửa hàng mua sắm đều vô cùng thích cô ta.

Cứ vậy mà đập xuống một số tiền lớn, hơn nữa thi thoảng phía nhãn hiệu còn mời cô ta đi xem show, chậm rãi bồi dưỡng khứu giác về thời trang. Mà vừa vặn đây là thứ nguyên chủ thiếu.

Vì có thể lấy được hàng hiệu tốt hơn, cũng chân chính bước vào giới thượng lưu, tiếp xúc với giới thời trang, không ít lần phải cúi đầu cao quý của mình ở trước mặt Hạ phu nhân.

Đương nhiên quan trọng hơn chính là, trong giới này, người muốn vui vẻ chơi đùa với nguyên chủ, cô chướng mắt. Người cô muốn đi nịnh bợ, lại chướng mắt cô. Ai mà không biết cuộc hôn nhân của cô và Yến Triều chỉ là trên danh nghĩa.

Mà bây giờ Hạ phu nhân đứng trước mặt Cố Tuyết Nghi, kinh ngạc lên tiếng: "Hôm nay cô không trang điểm?"

Cố Tuyết Nghi biết trang điểm. Nhưng quá bận rộn nên đã bỏ qua bước này.

Hạ phu nhân còn chưa đủ quan trọng đến mức cần cô phải trang điểm chuẩn bị.

"Lười." Cố Tuyết Nghi ngắn gọn đáp.

Hạ phu nhân lập tức sinh lòng khinh thường.

Khó trách không lấy được tình yêu của Yến tiên sinh. Gu thời trang chính là một mớ hỗn độn. Trước kia còn biết trang điểm, cái gì mà bận rộn, hiện tại ngay cả cái này cũng lười làm...

Mặc dù, mặc dù nói như vậy, nhưng ... Hình như hiện tại càng xinh đẹp hơn. Thậm chí còn xinh đẹp đến mức có chút ... Kinh người.

Hạ phu nhân đè xuống một chút kinh diễm nơi đáy mắt, cùng chút ghen tị vi diệu kia.

Ánh mắt cô ta lóe lên, hỏi: "Không phải là vì đọc được tin tức nên quá đau lòng chứ?"

"Tin tức? Tin tức gì?"

Hạ phu nhân ngẩn người: "Thì ra cô không nhìn thấy?"

Lúc này Hạ phu nhân lại không khinh bỉ Cố Tuyết Nghi, ngược lại trên mặt dâng lên chút thương hại ưu việt: "Tin tức lan tràn khắp nơi, đều nói Tưởng Mộng mang thai đứa bé của Yến tiên sinh. Là thật hay giả?”

"Giả." Cố Tuyết Nghi dứt khoát lưu loát nói.

Làm sao Hạ phu nhân chịu tin? Trong lòng tự nhủ, Cố Tuyết Nghi muốn mặt mũi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Nhất định là lúc này đang nói dối.

"Không phải là muốn đi đến cửa hàng Gucci sao?" Cố Tuyết Nghi chuyển đề tài đi.

Hạ phu nhân chạy theo, gật gật đầu: "Đi.”

Trên một mảnh đất nào đó ở châu Phi.

Lần này lại thay đổi một chỗ khác.

Ánh sáng rực rỡ hơn nhiều.

Chỉ là điện thoại di động vẫn tùy ý đặt trên bàn.

Mặc dù tín hiệu yếu nhưng việc nhận tin nhắn văn bản không ảnh hưởng chút nào. Dù sao cơ sở hạ tầng của Hoa Quốc chạy rất xa. Cho dù là một địa phương như nơi này nhưng vẫn lắp đặt một tòa tháp tín hiệu.

Màn hình điện thoại di động sáng lên một lần nữa.

"Số đuôi của bạn ** 15 tháng 10 lúc 14:11 thanh toán nhanh chóng chi phí 230.000.00 nhân dân tệ ..."

"Số đuôi của bạn ** thẻ ngày 15 tháng 10 lúc 14:12 thanh toán nhanh chóng chi phí 110.000.00 nhân dân tệ ..."

“...... Thanh toán nhanh chóng chi phí 410.000.00 nhân dân tệ.”

Đây thật sự không phải là đánh cắp sao? Mấy người nhìn chằm chằm màn hình, hai mặt nhìn nhau.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào gò đất, nhưng thân hình vẫn cao ngất như trước, khí chất xuất trần, hơi rũ mắt xuống, đem tin nhắn trên màn hình điện thoại di động nhìn vào đáy mắt.

"Là Cố Tuyết Nghi." Người đàn ông nhẹ nhàng mở môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

"Phu nhân?" Mấy người thầm nghĩ, thật sự là biết tiêu tiền.

Người đàn ông không cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này mới giống Cố Tuyết Nghi bình thường.

Vẻ mặt người đàn ông lãnh đạm, không chút bị ảnh hưởng, rất nhanh đã dời đề tài: "Kaza cách nơi này còn bao xa?"

Nhưng lúc này trong cửa tiệm, Hạ phu nhân đều ngây ngẩn cả người.

Cô ta biết Cố Tuyết Nghi quẹt thẻ phụ của Yến Triều.

Yến Triều không có một chút tình cảm nào đáng nói đối với Cố Tuyết Nghi, Cố Tuyết Nghi vấp phải trắc trở ở khắp nơi, vừa châm lửa, cô lập tức phải quét hàng. Nhưng cho dù quét hàng thì cũng chỉ có mấy vạn. Dù sao cũng là đi ra từ một cánh cửa nhỏ như Cố gia, nhát gan, sợ tiêu nhiều, thật chọc giận Yến Triều nên cũng chỉ dám trút giận như vậy.

Nhưng hôm nay thì sao...

Hạ phu nhân nhìn đến run sợ.

Chiếu theo phương pháp tiêu tiền như vậy... Chỉ hơn mười phút đã tiêu hết mấy trăm vạn, mấy giờ nữa, còn không phải là ngàn vạn sao?

Hạ phu nhân tự xưng là phá của, nhưng dù sao tiền lưu thông trong tay cũng có hạn, cô ta cũng chỉ là thường xuyên đi mua sắm, mà không phải mỗi ngày đều tiêu nhiều tiền như vậy.

Không phải là Cố Tuyết Nghi muốn làm Tưởng Mộng tức điên chứ?

"Hạ phu nhân còn đề cử gì nữa?" Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi.

Cổ họng Hạ phu nhân nghẹn một cái.

Nhân viên của mấy cửa hàng khác cũng chú ý đến nơi này.

Ở nơi này, nếu như không phải là khách hàng VVVIP, chưa từng mua qua, cho dù người ta có hàng mới thì cũng không đưa cho. Cho dù móc ra một tấm thẻ rồi nói tôi có tiền, có thể mua tất cả thì nhân viên bán hàng cũng không thèm để ý tới.

Tình cờ Hạ phu nhân lại thuộc loại khách hàng VVVIP.

Những thương hiệu xa xỉ kia có hàng mới gì, đều sẽ để lại cho cô ta. Nhưng cũng có lúc Hạ phu nhân lấy trứng chọi đá, không phải là lúc nào cũng có thể mua.

Hôm nay Cố Tuyết Nghi dựa vào mặt mũi của Hạ phu nhân, mới có thể khiến cho nhân viên bán hàng lấy ra hàng hóa mới..

Thoạt nhìn cũng không phải là quá đắt tiền.

Cái túi đắt nhất cũng chỉ có 40 vạn.

Nhưng cô muốn mua tất cả?

Hạ phu nhân nhìn mà có chút hụt hẫng, giống như vị trí như thường ngày của bọn họ đã bọ đã bị đảo ngược lại.

Cô ta có tư cách lấy hàng, đáng lẽ cô ta nên cao cao tại thượng.

Nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng giống như cô ta là tiểu nha hoàn mở đường xách túi cho Cố Tuyết Nghi ... Cố Tuyết Nghi lại trở thành phu nhân hào môn, chỉ việc ra tay quẹt thẻ.

"Có, còn có, còn có mấy cửa hàng đặc biệt muốn đi." Hạ phu nhân cắn răng.

Cô ta muốn nhìn hôm nay lá gan của Cố Tuyết Nghi lớn bao nhiêu, dám quẹt đi bao nhiêu tiền của Yến Triều!

Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Cố Tuyết Nghi mua đồ rất nhanh, thậm chí cô cũng không nhìn kỹ, ngay cả mặc thử khoa tay múa chân một chút xem có hợp hay không, có đẹp hay không cũng lười đi làm.

Chớp mắt, nửa giờ trôi qua.

Lại là mấy trăm vạn.

Khóe miệng Hạ phu nhân giật giật.

Đột nhiên cô ta ý thức được, nếu Yến Triều thật sự chết ở bên ngoài, vậy Cố Tuyết Nghi sẽ được chia cho một khoản tài sản khổng lồ như thế nào?

Thoáng cái cảm giác ưu việt của cô ta khi ở trước mặt Cố Tuyết Nghi liền không còn sót lại chút gì.

Mà lúc này, Cố Tuyết Nghi cũng chậm rãi duỗi thắt lưng.

Tự nhiên có một cỗ khí chất biếng nhác của mỹ nhân.

Ngay cả vẻ đẹp cũng đẹp hơn bao giờ hết.

Hạ phu nhân ghen tị cắn răng.

"Tôi đã mua xong, hình như hôm nay Hạ phu nhân cũng không mua được cái gì?"

"Rất nhiều hàng để lại cho tôi cô đều đã mua, tôi còn có thể mua gì nữa?" Hạ phu nhân cứng mặt tươi cười.

"Vậy thật sự là cảm ơn Hạ phu nhân."

“...... Không cần cảm ơn.”

"Vậy tôi đây về trước. Hôm nay Tứ thiếu nhà chúng tôi muốn về nhà ăn cơm." Cố Tuyết Nghi đứng dậy, bảo vệ sĩ xách đồ lên.

Còn có rất nhiều đồ không có sẵn, phải chờ mấy hôm nữa cửa hàng sẽ giao hàng tận nhà.

Cố Tuyết Nghi nói đi là đi, không còn một chút luyến tiếc như trước.

Trước kia đều là Hạ phu nhân đi trước một bước, nguyên chủ bị bỏ lại, trở về cũng đều một mình thầm hận, hận chính mình không lăn lộn vào vòng giao tiếp của Hạ phu nhân.

Hạ phu nhân đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời thật sự không thể nói rõ đáy lòng mình là tư vị gì.

Cố Tuyết Nghi trở về nhà.

Nữ giúp việc yếu ớt nói: "Tứ thiếu nói .. Nói tối nay cậu ấy sẽ đi chơi với bạn nên không về nhà.”

Cố Tuyết Nghi vươn tay: "Đưa điện thoại cho tôi."

Người giúp việc vội vàng đưa điện thoại cho cô.

Trong trường học.

Yến Văn Bách nhìn chằm chằm cái hộp giữ nhiệt kia.

Muốn nói Cố Tuyết Nghi diễn trò, nhưng ngày nào cũng làm như vậy sao?

Lúc này bên cạnh còn có người ngồi xuống, vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Người trong nhà Tứ thiếu thật tốt, mỗi ngày đều đưa đồ ăn. Mặc dù món ăn này không đắt tiền, nhưng mỗi ngày đều có người nhớ đến cậu, quan tâm đến cậu ... Loại tư vị này, so với cái gì cũng đáng giá hơn.”

Người nọ nói xong, mặt lộ ra vẻ ảm đạm: "Nào giống ba mẹ tôi, hiện tại tôi đã lớn hơn bao nhiêu, bọn họ đều đặc biệt không rõ ràng lắm. Một người thì ngâm mình cả ngày trong công ty, một người thì suốt ngày đi du lịch trên khắp đất nước ... Mẹ nó.”

“...... Không nói nữa, có muốn lên lớp môn tiếp theo không? Bên kia gọi cho chúng ta qua sớm." Lại một giọng nói xen vào.

Yến Văn Bách chậm rãi thu lại ánh mắt.

Đúng vậy.

Hộp giữ nhiệt không đáng giá, đồ ăn bên trong do đầu bếp chuyên môn nấu cũng không đáng giá.

Nhưng loại tư vị có người nhớ đến này ... Từ nhỏ đến lớn cậu ta cũng chưa từng nếm được, có lẽ là thứ còn khó có được hơn so với một mỏ dầu thô… Yến Văn Bách lên tiếng: "Không lên, đi..."

Chưa dứt lời, điện thoại di động đã reo.

Yến Văn Bách nhận điện thoại: "Không phải nói là không về sao?"

"Buổi tối cậu đi đâu chơi?" Giọng nói lạnh lùng dễ nghe của Cố Tuyết Nghi từ đầu dây bên kia truyền ra.

Yến Văn Bách theo bản năng cứng đờ cả người, thế nhưng quên trả lời.

"Có vui không? Không bằng dẫn tôi cùng nhau đi chơi đùa?"

Vốn dĩ cậu ta cũng chỉ là đi góp vui.

Một đám phú nhị đại mời người mẫu cao cấp chơi trò chơi ... Có thể có cái gì thú vị đây?

Trong đầu Yến Văn Bách chỉ phác họa một chút hình ảnh Cố Tuyết Nghi đi tới hiện trường, trong đầu liền ong ong.

Vội kêu lên: "Không vui, đừng đến. Tan học tôi sẽ về.”

Chờ cho đến khi cậu ta cúp máy.

Mọi người ở một bên đều kinh hãi.

"Tứ thiếu, cậu không đi?"

"Đi cái rắm."

......

Đoàn làm phim.

Tưởng Mộng thấp thỏm bất an lướt lại tin tức một lần. Rất tốt, tất cả đều lên hot search thứ ba...

Cô ta có thể, chắc chắn có thể vượt qua được cuộc khủng hoảng này.

Sau 5 phút.

Tưởng Mộng lại lướt tin tức một lần nữa.

Mà lần này, cô ta đã bị ép đến vị trí thứ tư.

Tưởng Mộng tập trung nhìn, hot search thứ ba —— "Yến phu nhân xuất hiện kinh diễm, quét sạch hàng hóa trong trung tâm thương mại”

Lại xem hot search thứ hai —— "Có lẽ Yến Triều đã bình an trở về?”

Lại xem hot search số 1 — "Danh sách khách mời bữa tiệc ngày 17 của Yến gia làm chấn động”

Đi vào một chút, tất cả bình luận đều là: 【Mẹ nó, ngồi ăn dưa của giới hào môn! 】

【Tôi tới, tôi tới, tôi muốn nhìn xem sinh hoạt của kẻ có tiền là như thế nào...】

【Đây chính là vị Yến phu nhân bị Tưởng Mộng đè đầu? Mẹ kiếp! Đại mỹ nhân! 】

Hai mắt Tưởng Mộng tối sầm lại.

Cô ta bỏ ra một số tiền lớn mời thủy quân để mua vị trí hấp dẫn lưu lượng, cuối cùng toàn bộ đều làm đệm cho Cố Tuyết Nghi!

Bạn đang đọc Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn của Cố Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truongxuancung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.