Chương 15
Cuộc sống hào môn có sức hấp dẫn quá lớn đối với người bình thường, một miếng dưa này phải ăn mất vài ngày, cứ như vậy ăn mãi đến ngày 17, cư dân mạng mới tính là tiêu hóa xong.
Nhưng vừa tiêu hóa xong một miếng, miếng tiếp theo lại theo sát.
Ngày 17, bữa tiệc của Yến gia sẽ được tổ chức lúc 7:30 tối tại khách sạn Tư Lệ Tạp sang trọng nhất thành phố Bắc Kinh.
Bây giờ là 2 giờ chiều.
Chiếc váy đắt tiền do người giúp việc mang vào, bày đầy phòng.
Cố Tuyết Nghi liếc mắt nhìn sơ qua, cũng không hài lòng.
Nữ giúp việc lải nhải không ngớt giới thiệu, món này xuất phát từ tay nhà thiết kế nào, món kia có bao nhiêu tiền ..
Nhưng trong mắt Cố Tuyết Nghi, đều có vẻ rẻ tiền.
Mà cô cũng không thể mặc đồ cổ trang để tham dự.
Thư ký Trần mặc âu phục màu lam đậm, ăn mặc chỉnh tề, giờ phút này đứng ở cửa, nhìn về phía Cố Tuyết Nghi trong cửa, không khỏi lên tiếng hỏi: "Phu nhân không nhìn trúng cái gì hợp mắt sao?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi xoay người lại.
Cố Tuyết Nghi đã sắp hoàn toàn thích ứng với thế giới này, tri thức mà cô nắm giữ càng ngày càng phong phú, có lẽ chỉ có một ít đồ vật tương đối vắng vẻ mới có thể làm khó được cô.
Đột nhiên cô kéo ra một cái gì đó từ bộ nhớ của mình.
"Trực tiếp mời một đội tạo hình đi."
Trần Vu Cẩn nhíu mày, trong lòng tự nhủ thật tốt, cuối cùng ngài cũng không tự tay ra trận mà lăn lộn.
"Theo ý của ngài." Trần Vu Cẩn nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Yến Văn Xu bay về nước suốt đêm.
Người đại diện của Tưởng Mộng đội mũ lưỡi trai đi đón người.
Yến Văn Xu từ sân bay đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, quan sát chừng năm phút đồng hồ.
Người đại diện bị cô ấy nhìn chằm chằm đến nỗi mồ hôi lạnh đều chảy ra, cả người đều không được tự nhiên, không được tự nhiên mà nói một câu: "Yến tiểu thư, chúng ta…”
"Lên xe trước." Lúc này Yến Văn Xu mới dời ánh mắt ra, nhưng không ngồi xe bảo mẫu do người đại diện chuẩn bị, mà là ngồi xe do mình gọi.
Nửa tiếng sau, Yến Văn Xu gặp Tưởng Mộng.
Lúc này đã là hai giờ rưỡi chiều.
"Cô muốn đi đến bữa tiệc của Yến gia?" Giọng điệu của Yến Văn Xu châm chọc, không chút lưu tình. Rõ ràng là nói Tưởng Mộng không xứng đi đến bữa tiệc của Yến gia.
Biểu tình của Tưởng Mộng cứng đờ, thiếu chút nữa cơ mặt đã không chống đỡ nổi một nụ cười.
"Đúng vậy … Dù sao cũng phải giải quyết chuyện này, không phải sao? Ngài về nước, không phải cũng là vì chuyện này sao?"
Yến Văn Xu lạnh lùng nói: "Vậy thì đi thôi."
Tưởng Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Người đại diện đã âm thầm tìm cho cô ta một đội tạo hình tốt, chỉ chờ hôm nay đi tham gia bữa tiệc của Yến gia, lại một lần nữa diễm áp Cố Tuyết Nghi, rửa sạch những bình luận chửi rủa khinh bỉ cô ta trên Weibo.
Người đại diện quay lại, gọi điện thoại.
Nhưng một lát sau lại cứng mặt trở về: "Bên kia phòng làm việc X,...... Không nhận đơn đặt hàng. Bọn họ ưu tiên nhận đơn của Kỷ Minh Minh.”
Sắc mặt Tưởng Mộng đại biến: "Kỷ Minh Minh cũng muốn đi dự tiệc tối của Yến gia? Cô ta cũng xứng?"
Người đại diện thầm nghĩ không phải tất cả đều không "xứng" sao?
Tưởng Mộng cắn môi, nhìn về phía Yến Văn Xu.
Yến Văn Xu không kiên nhẫn nói: "Sẽ không phải là cô định trông cậy muốn tôi giúp cô chứ?"
Yến Văn Xu mang danh tiếng của Yến gia, là danh viện tiểu thư nổi tiếng cả trong và ngoài nước, đương nhiên cô ấy có thể mời được đội ngũ tốt hơn ... Thậm chí nói không chừng ngay cả đội ngũ đỉnh cấp cũng có thể mời được.
Nhưng thái độ của Yến Văn Xu lại dội một chậu nước lạnh vào Tưởng Mộng.
Trong lòng Tưởng Mộng lo lắng, không ngờ thời điểm như vậy còn thua Cố Tuyết Nghi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tào Gia Diệp...
Chớp mắt đã đến 6 giờ chiều.
Cố Tuyết Nghi vừa mới làm xong tạo hình, cô chậm rãi mở mắt ra, trước tiên bảo nữ giúp việc bưng đồ ăn tới. Chậm rãi dùng hết đồ ăn nhẹ, hoa quả, lại uống một chén trà nóng, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị đi đến khách sạn.
Ekip tạo hình ở một bên nhìn sững sờ.
Bọn họ phục vụ minh tinh lưu lượng hàng đầu, phục vụ ảnh đế ảnh hậu của các liên hoan phim khác nhau, đương nhiên cũng phục vụ các phu nhân tiểu thư hào môn...
Trong những người này, có ngũ quan tinh xảo dung mạo mỹ, có khí chất phong tình xuất chúng, có người mang theo khí phách phu nhân hào môn đè người một đầu ...
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua có phu nhân hào môn nào lại có thể đem những thứ này tập trung trên cả người.
"Ngài..." Có một thanh niên đột nhiên đi nhanh hai bước, đến bên cạnh Cố Tuyết Nghi khom lưng, thay cô sắp xếp làn váy.
Cố Tuyết Nghi quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi đối diện với ánh mắt của cô, dừng một chút, mới thuận lợi nói xong những lời còn lại: "Ngài phải cẩn thận một chút."
Cố Tuyết Nghi cười nhạt với anh ta: "Được."
Lại quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Trần Vu Cẩn đang chờ ở đó.
Nụ cười trên mặt Cố Tuyết Nghi còn chưa hoàn toàn biến mất, Trần Vu Cẩn vừa lúc bắt được một chút nụ cười thoáng qua kia. Mặt mày của cô hơi cong lên, đáy mắt như có ánh sáng phát ra, là vẻ đẹp hoàn toàn khác với lúc lãnh đạm ít nói.
Trần Vu Cẩn dừng một chút, nghiêng người: "Phu nhân, mời."
Trần Vu Cẩn là ai?
Một trong những trợ thủ đắc lực của Yến Triều.
Thường xuyên làm người phát ngôn của Yến Triều, tham dự các bữa tiệc khác nhau, cũng quen biết rất nhiều đại gia trong giới. Người mà anh ta mời đến cho Cố Tuyết Nghi, đương nhiên là đội ngũ tạo hình cao cấp nhất.
Cố Tuyết Nghi còn chưa cẩn thận soi gương nên hồn nhiên không biết được bộ dáng hiện tại của mình.
6:30, xe của bọn họ đến khách sạn Tư Lệ Tạp.
Hội trường bữa tiệc đã bố trí không sai biệt lắm, bồi bàn đi qua đi lại ở trong đó, ngay cả phóng viên cũng đã ngồi xổm ở ngoài cửa khách sạn, chẳng qua Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn đi cửa phụ nên không bị phóng viên chụp được.
Hai người vừa đi vào trong, Trần Vu Cẩn đã lập tức lên tiếng hỏi: "Nhị thiếu cùng Tứ thiếu sẽ không tham dự?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi thản nhiên lên tiếng, nghiễm nhiên là phong phạm của gia trưởng: "Yến Văn Gia đi đến đoàn làm phim quay phim, Yến Văn Bách muốn đọc sách, cần gì phải để tiểu bối đi theo cùng."
Tiểu bối?
Cũng chỉ có Cố Tuyết Nghi mới coi bọn họ là mấy đứa trẻ.
Rất nhanh quản lý khách sạn đã đi ra nghênh đón, chờ đến gần thì lập tức sửng sốt.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da, khuôn mặt tuấn mỹ. Người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài, đẹp đến kinh người. Thoạt nhìn có chút xứng đôi.
Nếu như không phải vừa vặn xem qua hot search, nhìn thấy ảnh chụp của Yến phu nhân, chắc chắn quản lý sẽ nhận nhầm đây là bạn gái của thư ký Trần.
"Đây là... Đây là danh sách, mời Yến phu nhân xem qua.”
Quản lý cẩn thận đưa danh sách bữa tiệc.
Yến phu nhân đẹp quá mức. Rõ ràng phong cách trang điểm hôm nay không phải là *thịnh khí lăng nhân, ngược lại khí chất hôm nay của Yến phu nhân còn có chút thiên về trầm tĩnh nhu hòa, nhưng quản lý lại có thể cảm giác được một cỗ áp lực khó hiểu.
*Thịnh khí lăng nhân: Khí thế kiêu ngạo bức người.
Trần Vu Cẩn khẽ thở dài một hơi: "Để tôi."
"Ừm?" Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn anh ta.
Trần Vu Cẩn chưa từng có lòng tốt như vậy.
...... Nhưng bữa tiệc hôm nay là thể diện của Yến gia.
Hơn nữa...
Trần Vu Cẩn thản nhiên nói: "Hôm nay phu nhân ăn mặc trang trọng, sao có thể cúi người khom lưng làm những chuyện nhỏ như vậy được?"
Cố Tuyết Nghi rút tay về, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm, hơi gật đầu: "Vậy vất vả cho thư ký Trần."
Trần Vu Cẩn thu bộ dáng của cô vào đáy mắt, đáy lòng nhịn không được mắng một tiếng "Mẹ nó".
Nếu nói Cố Tuyết Nghi trước kia làm cho người ta phiền lòng
Nhưng bây giờ càng ... Càng làm cho người ta không thể làm gì được. Cô biến thành một người khác, trở nên thông minh, biết nắm bắt đúng mực, khí chất cũng trở nên nổi bật, một lời nói một hành động đều không sảy ra sai lầm.
Mỗi một nhất cử nhất động của cô, sẽ không tiếng động mà xâm nhập, cũng sẽ cường thế nghênh diện mà đến.
Làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác không thể ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, lại có người phụ trách việc giao tiếp với truyền thông đi tới tìm Cố Tuyết Nghi.
"Yến phu nhân, đây là danh sách truyền thông hôm nay."
Trần Vu Cẩn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, giữ nguyên tắc tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, một tay nhận lấy: "Đưa tôi."
Người phụ trách đối chiếu khách cũng đi theo.
"Yến phu nhân, cái này là..."
Không đợi đối phương nói xong lời.
Trần Vu Cẩn: "Đưa tôi."
Năng lực của Trần Vu Cẩn cường hãn, muốn ứng phó với một bữa tiệc, đương nhiên là dư dả.
Mà Cố Tuyết Nghi cũng không sợ phải gánh vác những trường hợp như này, chỉ là cô còn chưa quá thích ứng với thời đại này, có thể ngồi học hỏi một chút cũng là chuyện tốt.
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy ngồi xuống sô pha, ngồi đến bảy giờ rưỡi.
Sau đó cô mới chậm rãi đứng lên, đi về phía sảnh chính.
Mà Trần Vu Cẩn đã sớm xử lý xong tất cả mọi chuyện, anh ta lập tức đi theo, tụt lại phía sau Cố Tuyết Nghi nửa bước.
Ngoài cửa khách sạn có trợ lý của Trần Vu Cẩn đang phụ trách tiếp khách.
Chỉ đợi đến khi có khách mời cấp bậc như Giản Xương Minh, mới cần Trần Vu Cẩn tự mình đi nghênh đón.
Khách sạn dần dần trở nên ồn ào.
Phóng viên đứng bên ngoài khách sạn hưng phấn chụp từng chiếc xe sang, cùng với mỗi người từ trên xe sang bước xuống ... Một đám người tụ tập cùng một chỗ như vậy, thật đúng là có thể dao động lực lượng của một quốc gia nhỏ như châu Âu.
Mà có thể đem những người như vậy tụ tập cùng một chỗ, cũng chỉ có mấy hào môn đỉnh cấp mới có thể làm được.
"Gản tiên sinh đến rồi!"
"Giản tiên sinh..."
Có người lập tức bắt đầu di chuyển qua, nhao nhao muốn để lại ấn tượng trước mặt Giản Xương Minh.
Vợ chồng Cố Học Dân cũng xen lẫn vào trong đó, càng nhịn không được mà cảm thán.
Nếu Cố Tuyết Nghi có thể nắm được trái tim Yến Triều, để cho Yến gia chân chính thừa nhận cửa thông gia này của bọn họ, bọn họ sẽ có bao nhiêu phong quang?
Đến tình trạng Yến gia, Giản gia như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào việc kiếm tiền nhiều là có thể làm được...
Đi theo bên cạnh Giản Xương Minh là Giản Nhuế và Tào Gia Diệp.
Nhìn vô số người trước mặt ân cần, cũng chính là lúc này Tào Gia Diệp mới nhịn không được mà cảm thán, thời khắc anh ta cưới con gái của Giản gia chính là phong quang nhất, cũng là ở chỗ này... Ánh mắt của anh ta lóe lên, không biết hôm nay lại có thể đàm phán được bao nhiêu hạng mục, kéo tới bao nhiêu nhà đầu tư đây?
Giản Xương Minh lại không thèm nhìn những người đó, quay đầu hỏi trợ lý của Trần Vu Cẩn: "Trần tổng của mấy người đâu?”
Không đợi đến khi trả lời, đột nhiên bên kia bật ra một tiếng kinh hô: "Đó là ... Giang Nhị!”
"Sao Giang Nhị lại tới đây?"
Thậm chí có người thật sự không nhịn được mà nói một câu thô tục: "Mẹ nó!”
Giang Việt dẫn theo em trai Giang Tĩnh, trên người mặc âu phục màu đen, trà trộn vào một đám người làm ăn, nhìn qua có chút giống xã hội đen.
Hai mắt anh ta nhìn thẳng, đi nhanh về phía trước.
Mấy phương tiện truyền thông điên cuồng giơ máy ảnh lên.
Mẹ kiếp!
Đây đúng là tin tức lớn!
Vốn dĩ Giản gia cùng Yến gia đã có qua lại, Giản Xương Minh xuất hiện không có gì lạ!
Nhưng Giang Nhị xuất hiện ở chỗ này, vậy đại biểu cho cái gì?
.
..... Phía sau có quá nhiều chuyện!
Cái này so với chuyện nữ minh tinh đi theo một phú thương đi ở phía trước, ngã một cái, thiếu chút nữa lộ ra nửa bộ ngực, còn muốn mạnh mẽ còn đáng giá hơn nhiều!
Lúc này Tưởng Mộng cũng đến cửa khách sạn.
Yến Văn Xu xuống xe trước, cô ta theo sát phía sau.
Cuối cùng Tào Gia Diệp cũng mời cho cô ta một đội ngũ tạo hình số một số hai trong nước, so với đội tạo hình mà người đại diện tìm được còn tốt hơn.
Tưởng Mộng nhếch môi, lộ ra nụ cười tự nhiên hào phóng, càng thêm phong tình vạn chủng.
Hôm nay, vẫn chỉ có mình cô ta mới có thể diễm áp người khác.
Nhưng chờ xuống xe, Tưởng Mộng mới phát hiện phía trước cô ta, một người là Giản Xương Minh, một người là Giang Việt, tất cả mọi người đều vây quanh hai vị đại lão kia, căn bản không ai chú ý tới cô ta...
Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc đứng đối mặt cùng Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng ổn định tâm thần, đuổi theo bước chân của Yến Văn Xu.
Trong khách sạn, Trần Vu Cẩn đi nghênh đón Giản Xương Minh, thấy Cố Tuyết Nghi cũng động.
Trần Vu Cẩn dừng một chút, vẫn tụt lại phía sau nửa bước.
Anh ta cho rằng Cố Tuyết Nghi muốn đón Giản Xương Minh, ai ngờ đợi đến gần, anh ta mới nghe thấy Cố Tuyết Nghi nhẹ nhàng mở môi, mỉm cười: "Giang tiên sinh, chào buổi tối."
Giọng nói của cô đặc biệt dễ nghe, cực kỳ thoải mái.
Người chung quanh theo bản năng tách ra đường, nhường cho Cố Tuyết Nghi đang đi phía sau.
Cố Tuyết Nghi đi đến gần Giang Việt.
Cô mặc một chiếc váy dài, lông mày nhẹ nhếch, môi khẽ chạm.
Đột nhiên mí mắt Trần Vu Cẩn giật giật, trước khi phản ứng lại mình đang làm cái gì, anh ta đã theo bản năng cúi người xuống trước một bước, nâng làn váy của Cố Tuyết Nghi lên.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác thời gian đang dừng lại.
Hai mắt Giang Việt cũng dừng lại.
...... Đây là quả táo ngọt sao?
Giản Xương Minh nhíu mày.
Trần Vu Cẩn và Cố Tuyết Nghi...
Giang Nhị lại là chuyện gì xảy ra...
Hơn nữa.
Không phải là Cố Tuyết Nghi tới nghênh đón anh ta.
Mấy phương tiện truyền thông đột nhiên hoàn hồn, nhấn mạnh ấn nút chụp.
Trên đời này thật sự có mỹ nhân, làm cho người ta cảm thấy vì cô gập eo xách váy cũng là một loại vinh hạnh lớn lao.
Đăng bởi | Truongxuancung |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |