Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2789 chữ

Chương 16

"Giang tiên sinh, mời đi bên này." Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng người, làm động tác "mời", cũng không thèm để ý đến những phóng viên đang giơ cao máy ảnh.

Nhưng ống kính truy đuổi sủng nhi không ngừng, hơn nữa mỹ nhân kinh diễm như vậy lại không thèm để ý.

Kỹ thuật nhiếp ảnh càng cao siêu, càng hận không thể chụp được từng hành động của Cố Tuyết Nghi, như vậy mới tính là xong!

Giang Việt giật giật môi, cuối cùng lại chỉ phun ra một chữ: "... Được.”

Đã đi tới nơi này, cho dù vào hay không vào, ý nghĩa khác nhau cũng không lớn.

Giang Việt thu liễm ánh mắt, từ bên cạnh Cố Tuyết Nghi đi vào.

Giang Tĩnh theo sát phía sau.

Nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, cậu ta lại cảm thấy kinh diễm, nhưng lại cảm thấy trên lưng rất đau, co rút đau. Nếu không phải anh hai của mình vào cửa nhanh, cậu ta sợ mình ở cửa mà chân mềm nhũn.

"Cố tỷ … Không, chị dâu." Giang Tĩnh vội vàng chào hỏi Cố Tuyết Nghi.

Chị dâu???

Trong lúc nhất thời những người xung quanh đều nhìn về phía cậu ta.

Bao gồm cả anh trai Giang Việt của cậu ta, không giới hạn cả Giản Xương Minh đứng cách đó không xa.

Lúc này Giang Tĩnh mới ý thức được xưng hô này có nghĩa khác, hơn nữa nghĩa khác này còn rất lớn.

Quan trọng hơn là, ánh mắt của mọi người chung quanh đều đồng loạt đặt lên lưng Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh vội vàng xua tay: "Không không không, ý của tôi là ... Tôi, tôi là gọi theo Yến Văn Bách! Không phải Yến Văn Bách phải gọi là chị dâu sao?"

Giang Việt giật giật khóe miệng, giật ra một nụ cười, vẻ mặt nhìn có chút lạnh lùng hung dữ: "Gọi theo Yến Văn Bách? Như thế nào? Mày còn muốn kết hôn với cậu ta sao?"

Giang Tĩnh run rẩy: "Không không không ... Còn không phải là gọi theo bạn bè sao.”

Giang Tĩnh nói xong liền thành thật câm miệng, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

Lúc này Giang Việt mới sải bước đi vào trong.

Nhưng áp suất không khí xung quanh vẫn không có ý định hạ xuống, bầu không khí vẫn còn một chút lúng túng ???

Mọi người đều không tin???

Giang Tĩnh vội vàng lẻn vào.

Ngược lại sắc mặt của Cố Tuyết Nghi vẫn không thay đổi, xoay người lại nói: "Giản tiên sinh, ngài khỏe, mời vào bên trong.”

Lúc này, ý cười trên mặt cô nhiều hơn một chút, mặt mày rạng rỡ, nụ cười động lòng người.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng không phân biệt được, Giang Việt và Giản Xương Minh, cô đối xử với ai đặc biệt hơn một chút.

Này thật đúng là mọi việc đều công bằng.

Giản Xương Minh thu ánh mắt lại, hơi gật đầu: "Mời Yến phu nhân đi trước." Nói xong, đi theo Cố Tuyết Nghi đi vào trong.

Giản Nhuế ở phía sau càng nhìn càng thêm thán phục.

Thật sự rất ít người ở trước mặt chú nhỏ còn có thể đem tư thái chủ nhân nắm bắt thích hợp như vậy. Không chút sợ hãi, nhưng cũng không hề nịnh nọt chút nào.

Mắt thấy Cố Tuyết Nghi xoay người đi vào, mọi người cũng đều hiểu được, hai nhân vật quan trọng nhất trong bữa tiệc tối hôm nay đã đến. Những người khác đều không xứng được Yến phu nhân tự mình đi nghênh đón.

Người đứng đầy ở cửa ra vào cũng nhanh chóng tản ra.

Mấy phương tiện truyền thông nhận được lời mời cũng lần lượt tiến vào trong đại sảnh một cách có trật tự.

Yến Văn Xu nhìn về phía cửa khách sạn, lông mày càng nhíu chặt.

Chờ quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Mộng dính chặt ở đó không nhúc nhích, lại càng tức giận: "Sững sờ làm gì? Còn không mau đi vào?"

Tưởng Mộng gian nan di chuyển bước chân.

Vừa rồi cô ta nhận ra lễ phục trên người Cố Tuyết Nghi, là bộ sưu tập xuân hạ mới nhất của Dior, lần trước Kỷ Minh Minh muốn mượn cũng không mượn được. Chỉ có đội ngũ tạo hình hàng đầu trong nước là The moon mới hận được nhiều trang phụ của Dior nhất. Vì vậy đội ngũ tạo hình của cô là The moon!

Nhưng là ai đã mời đội ngũ này cho Cố Tuyết Nghi?

Nếu sớm biết là như vậy, không bằng cô ta dứt khoát khiêm tốn một chút.

Kết quả cao giọng, ngược lại bị Cố Tuyết Nghi đè ép gắt gao, vậy không phải là sẽ trở thành đề tài của truyền thông sao?

Tưởng Mộng đuổi theo Yến Văn Xu, hao phí rất nhiều khí lực mới có thể kéo căng nụ cười kiêu ngạo trên mặt.

Đúng lúc này, cô ta nghe thấy Yến Văn Xu cười nhạo một tiếng: "Cô muốn làm Yến phu nhân?"

Tưởng Mộng: "Không, tôi không phải..."

Ý tứ châm chọc của Yến Văn Xu lại càng nồng đậm: "Không muốn vậy cô chạy đến trước mặt tôi làm gì? Thời điểm cô lấy đứa bé ra làm lợi thế thì cũng đã phơi bày tham vọng của cô.”

Yến Văn Xu nghiêng người, nhìn cô ta một cái: "Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu như nói Cố Tuyết Nghi không xứng ...

Vậy cô lại càng không xứng gấp trăm lần ngàn lần." Nói xong, Yến Văn Xu lập tức bước vào khách sạn.

Tưởng Mộng siết chặt ngón tay.

......

Làn váy của Cố Tuyết Nghi không thích hợp đi đường quá nhiều. Trừ khi có người luôn ở phía sau giúp cô xách váy.

Phong cách trang điểm của cô khí thế cường đại, hơn nữa cũng không thịnh khí lăng nhân. Nhưng lại vô cùng phù hợp để bước đi trên thảm đỏ.

Yêu cầu của Cố Tuyết Nghi đối với trang phục hiện đại cũng không cao, cho nên lúc đó không có ý kiến với đội ngũ tạo hình.

Hiện tại cô đứng ở trong khách sạn, giống như một pho tượng mỹ nhân đúc ngọc, chỉ có thể thật cẩn thận di chuyển, không nhanh không chậm.

Nhưng mà cứ như vậy, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại càng thêm tao nhã quý khí.

Cố Tuyết Nghi giơ tay lên, tùy ý chỉ một mâm trái cây, nói với Giang Việt: "So với dâu tây ngày đó còn ngon hơn."

Giang Việt vừa nghe thấy hai chữ "dâu tây" liền bật cười: "Yến phu nhân, món nợ này tôi còn chưa tính toán kỹ với cô."

"Hửm? Tính sổ cái gì?" Cố Tuyết Nghi nghiêng đầu.

Cổ họng Giang Việt nghẹn lại

Đột nhiên lại có một loại ảo giác lấy lớn hiếp nhỏ.

Nhưng ngay sau đó, ảo tưởng này đã bị ấn xuống.

Mấy ngày như vậy, Giang Việt sẽ không coi Cố Tuyết Nghi là người phụ nữ điêu ngoa ngu xuẩn, càng sẽ không coi cô là một cô gái nhỏ nhu nhược.

"Yến phu nhân cứ như vậy đem Giang gia tôi cùng Yến gia cô trói lại một chỗ, tôi sẽ có chỗ tốt gì đây?" Giang Việt dừng một chút, thu lại ý cười, giọng nói trầm thấp: "Yến phu nhân, dù sao cũng phải cho tôi một chút ngon ngọt."

Cách đó không xa, mí mắt của Giản Xương Minh và Trần Vu Cẩn đồng thời giật giật.

Bọn họ không thể nghe rõ giọng nói của Giang Việt, nhưng bản thân Giang Việt đến đây cũng đã khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Nhất cử nhất động giữa Cố Tuyết Nghi và Giang Việt cũng trở nên kỳ quái.

"Ngon ngọt sao?" Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi bảo Trần Vu Cẩn đem hạng mục của Bảo Hâm chia cho anh."

Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút nhu hòa, thật sự cực kỳ nghiêm trang.

Giang Việt lại một lần nữa bật cười: "Yến phu nhân coi tôi là kẻ ngốc sao?"

Tay Cố Tuyết Nghi cầm đĩa hoa quả kia, quay đầu nhìn anh ta, không nói gì.

Giang Việt chậm rãi lại thu lại ý cười, nhịn không được tự hỏi, có phải là ý tứ trào phúng như câu nói vừa rồi của mình quá nồng đậm không?

Rất nhanh Giang Việt đã phản ứng lại, không đúng, lão tử mắng mình là kẻ ngốc sao? Nếu muốn trào phúng, không phải là cũng đang trào phúng chính mình sao?

Nhưng Giang Việt vẫn mở miệng, nhịn không được thay đổi phương thức: "Yến phu nhân không ngại đi hỏi Trần tổng, hạng mục kia đã lỗ bao nhiêu trăm triệu?"

"Nói mệt cũng đều là dễ nghe."

Ánh mắt Cố Tuyết Nghi lóe lên.

Là tham ô?

Là người phụ trách có liên quan của Bảo Hâm, tham tiền?

Biến dự án thành một mớ hỗn độn?

Hiểu biết của cô đối với Yến Triều không tính là nhiều, nhưng nếu có thể làm nam chủ một thế giới, lại có được thuộc hạ như Trần Vu Cẩn. Thủ đoạn của anh phải rất mạnh mẽ. Vậy tại sao lại để lại một mớ hỗn độn như vậy?

...... Là do trưởng bối để lại.

Thời điểm anh tiếp nhận, cái sạp này cũng đã thối rữa.

Đáy lòng Cố Tuyết Nghi đang suy đoán, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.

Giang Việt cũng có chút bối rối.

Giang Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của Cố Tuyết Nghi, nhịn không được nghĩ thầm, chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không hiểu mấy thứ này, Trần Vu Cẩn lừa gạt cô, cô thật đúng là đem thứ này làm ngon ngọt muốn chia cho anh ta?

Giang Việt mím môi, đang chuẩn bị nói gì đó.

Đột nhiên Cố Tuyết Nghi thản nhiên cười cười: "Giang tiên sinh sẽ cần."

Cần? Anh ta cần cái gì?

Cần hạng mục của Bảo Hâm sao?

Chó má.

Giang Việt đem hai chữ cuối cùng tự mình nghẹn ở trong lòng.

Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn, nói: "Mẹ nó sẽ không phải là Trần Vu Cẩn nói cái gì cô liền tin cái đó."

Nói xong Giang Việt còn nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Vu Cẩn khom lưng kéo váy cho Cố Tuyết Nghi...

Vì thế Cố Tuyết Nghi cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn.

Cô đáp một tiếng: "Ừm."

Giang Việt nghe qua có chút có lệ, cho dù như thế nào thì cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Trần Vu Cẩn tên hổ mặt cười này, quả nhiên mẹ nó chỉ biết gạt người.

Trần Vu Cẩn ở bên kia cũng bị nhìn đến không giải thích được.

Giang Nhị nói cái gì?

"Giản tiên sinh, thật ngại quá, xin lỗi không thể tiếp được một chút." Trần Vu Cẩn nói xong, chuẩn bị đi về phía bên kia.

Giản Xương Minh thản nhiên nói: "Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với Yến phu nhân."

Bước chân của Trần Vu Cẩn chậm lại, miễn cưỡng để Giản Xương Minh đi cùng mình.

Những người khác thấy thế, cũng đều thức thời không tiến lên tiếp lời.

"Gần đây Giang tổng có khỏe không?" Đây là Trần Vu Cẩn chủ động hỏi thăm Giang Việt.

"Yến phu nhân." Đây là âm thanh vừa lễ phép vừa khách khí của Giản Xương Minh.

Nhưng những giọng nói này đều bị một giọng nói khác đột nhiên xen ngang cắt đứt —— "Cố Tuyết Nghi.”

Giọng nói của người tới hơi lạnh lẽo, cô ta nói: "Chúng ta nói chuyện."

Cố Tuyết Nghi nhìn qua.

Người đến mặc quần áo cao cấp của Chanel, tóc nhuộm màu vàng, còn toàn bộ bị buộc thành một bím tóc nhỏ. A không, hình như ở thời đại này gọi là ... Bím dây thừng?

Tuổi tác của cô gái kia rất trẻ, ngũ quan thanh tú, thân hình mảnh khảnh, cái nhướng mày kia cũng không quá thích hợp với cô ta.

Cả người đều tràn đầy kiêu ngạo không kiềm chế được.

Sắc mặt Trần Vu Cẩn hơi trầm xuống, bất động thanh sắc bước sang bên cạnh nửa bước, thoáng cái đã ngăn cản hơn phân nửa người của Cố Tuyết Nghi, đồng thời cũng làm cho cô gái kia chú ý tới anh ta.

Cô gái kia thấy anh ta, sắc mặt có biến hóa.

Trong chớp mắt hoảng hốt.

Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

"Trần tổng..."

Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn: "Cô ấy là ai?"

Trần Vu Cẩn: "..."

Cô gái kia:"..."

Cô gái kia xấu hổ tức giận nhìn Cố Tuyết Nghi: "Cô giả vờ cái gì? Cô không quen biết tôi sao?"

Trần Vu Cẩn đã quen với lời nói kinh người của Cố Tuyết Nghi, anh ta dừng một chút, nói: "Phu nhân, đây là Yến Tam tiểu thư, Yến Văn Xu."

Yến Văn Xu càng cảm thấy nóng nảy.

Từ khi nào Trần Vu Cẩn đã trở thành người của Cố Tuyết Nghi? Thế nhưng còn nghiêm túc giải thích với Cố Tuyết Nghi?

"À." Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh đáp một tiếng, sau đó mở miệng: "Gọi thẳng tên tôi, tôi cho rằng là người không có gia giáo ở đâu chui ra, tiểu nha đầu đi theo người ta cọ vào để ăn cơm."

Tưởng Mộng đi theo phía sau sợ đến ngây người.

Ngay cả Yến Văn Xu mà cô cũng mắng?

Giang Tĩnh lặng lẽ tới gần, ngược lại lộ ra một chút cảm thán.

Lợi hại.

Người này còn chưa có bị đánh đi.

Yến phu nhân, Cố tỷ, chị dâu, cô mau mau động thủ!

Trong lòng Giang Tĩnh thầm nói, cũng không thể chỉ đánh con nhà người khác.

Yến Văn Xu tức giận đến sắc mặt tái mét. Sau đó cô ta nhận ra có bao nhiêu người đang đứng xung quanh ...

Cái này đại biểu cho, cô ta mất mặt, tất cả mặt mũi đều ném tới chân trời.

Mặt Yến Văn Xu thoáng cái lại đỏ lên.

"Cố Tuyết Nghi, cô..."

"Tôi nói sai sao?" Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn.

Mặt sắt vô tư, trước kia cũng không ít lần cho Cố Tuyết Nghi *bế môn canh cho thư ký Trần, đương nhiên lúc này cũng sẽ không nể mặt Yến Văn Xu, thư ký Trần gật đầu: "Ngài nói không sai."

*Bế môn canh: đóng cửa không tiếp, không để ý.

Đột nhiên chạy đến nơi này, bộ dáng lại hùng hổ, không chỉ là không có giáo dưỡng...

Cố Tuyết Nghi nhìn Yến Văn Xu, thản nhiên nói: "Cô nhóc này, còn có chút ngu xuẩn."

Ngược lại cũng giống như anh ta nghĩ.

Trần Vu Cẩn thầm nghĩ.

Đáy lòng thư ký Trần không được tự nhiên toát ra một từ.

*Tâm hữu linh tê *Nghĩa của nó gần giống với từ tâm ý tương thông.

...... Nhưng mà cũng không phải.

Có lẽ là do người thông minh luôn có điểm chung, ừm.

Chính là như vậy. Đáy mắt thư ký Trần lóe sáng.

Giang Việt đứng ở đó chờ nửa ngày.

Hả?

Sao Cố Tuyết Nghi không hỏi anh ta "Tôi nói sai sao?"?

Yến Văn Xu bên này lại tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, đã khi nào cô ta chịu qua cơn tức như vậy?

Yến Văn Xu lại nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới thấy rõ người đứng chung quanh đến tột cùng đều là ai.

...... Giang Việt của Giang gia, Giản Xương Minh của Giản gia, thư ký Trần Vu Cẩn của anh trai ... Vừa rồi nghênh đón Cố Tuyết Nghi chính là thư ký của anh trai. Ngoại trừ anh ta mở miệng ra, những người khác đều là vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô ta, phảng phất nhìn một nhân vật không liên quan.

Ngay cả Giản Xương Minh có quan hệ tốt với anh cả cũng là như vậy.

Bọn họ ... Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy Cố Tuyết Nghi điêu ngoa sao?

Đột nhiên Yến Văn Xu lâm vào mờ mịt cùng phẫn nộ.

Bọn họ ... Bọn họ đều bị rót thuốc mê hồn sao!

Bạn đang đọc Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn của Cố Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truongxuancung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.