Chương 17
Yến Văn Xu ngồi trong phòng khách sạn, trong đầu còn bởi vì va chạm quá lớn mà ù ù. Cô ta khó khăn tiêu hóa tin tức ...
Giản Xương Minh và Trần Vu Cẩn xuất hiện trong trường hợp này cũng không có gì kỳ quái.
Không... Ngẫm lại, kỳ thật cũng là kỳ quái.
Bữa tiệc này là do Cố Tuyết Nghi phụ trách tổ chức.
Vốn dĩ cô ta cho rằng đây là do Cố Tuyết Nghi thừa dịp anh cả không có ở đây, tự tiện tổ chức để đánh tên tuổi của Yến gia, lại dùng để mở rộng hoạt động giao tiếp của chính mình mà thôi.
Nhưng sao Trần Vu Cẩn cũng cùng hồ nháo?
Giản Xương Minh càng sẽ không tham dự! Từ đầu đến cuối, chỉ là anh ta muốn cho Yến Triều, cho Yến gia mặt mũi mà thôi! Cố Tuyết Nghi thì tính là cọng hành nào?
Nhưng bây giờ ... Không chỉ có Trần Vu Cẩn đi theo phía sau Cố Tuyết Nghi, ngay cả Giản Xương Minh cũng tham dự bữa tiệc. Thậm chí còn khó có thể tưởng tượng được —— Giang Nhị cũng tới!
Cho dù Yến Văn Xu không mẫn cảm với chuyện trên thương trường, nhưng lúc này cũng mơ hồ hiểu được bữa tiệc này không giống bình thường...
Nhất định là có một mục đích nào đó càng lớn hơn.
Tầng dưới.
Đột nhiên Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Trần Vu Cẩn dừng một chút, không nghĩ tới còn có người hỏi anh ta vấn đề như vậy. Dù sao đã rất lâu rồi không ai dùng anh ta làm công cụ mà sai bảo.
Nhưng Trần Vu Cẩn vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Tám giờ bốn mươi mốt, phu nhân."
"Không sai biệt lắm."
“?”
Cố Tuyết Nghi xoay người lại đi về phía thang máy: "Tôi lên lầu một chuyến, phiền thư ký Trần nhìn chằm chằm một chút."
Bây giờ cô muốn đi xem Yến Văn Xu?
Tính tình Yến Văn Xu luôn âm tình bất định, còn tương đối quật cường, ai cũng rất khó thuyết phục được cô ta. Trần Vu Cẩn cho rằng, sau khi mời Yến Văn Xu lên phòng trên lầu, cô sẽ không quản nữa.
Ánh mắt Trần Vu Cẩn chợt lóe, đáp một tiếng: "Là chuyện tôi nên làm."
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới xách làn váy lên, đi vào thang máy.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu người đều đang lặng lẽ đánh giá bên này, hận không thể đi lên giúp cô nâng làn váy.
Nếu như không phải trên đầu Cố Tuyết Nghi mang ba chữ "Yến phu nhân" mà nói.
Cố Tuyết Nghi trực tiếp hỏi nhân viên lấy thẻ phòng, mở cửa đi vào.
Nghe được một tiếng "Chi nha", Yến Văn Xu theo bản năng cứng đờ cả người: "Thư ký Trần?"
Trần Vu Cẩn đến giáo huấn cô ta sao?
Trần Vu Cẩn là một người mặt sắt, thậm chí có thể nói là có chút lạnh lùng. Tất cả tinh lực của anh ta đều dâng cho Yến thị, ngoại trừ công việc ra, anh ta sẽ không chỉ trích bất luận kẻ nào. Cho dù người Yến gia có làm ra chuyện gì kỳ lạ hơn nữa.
Người có thể tới, cũng chỉ có thể là Trần Vu Cẩn...
Chỉ có anh ta tốt xấu gì cũng có quan hệ với Yến thị.
Yến Văn Xu khẩn trương đến mức sau lưng đều đổ mồ hôi, đang nghĩ phải đối mặt với Trần Vu Cẩn như thế nào, kết quả vừa quay đầu, nhìn thấy một gương mặt trang điểm tinh xảo, một khuôn mặt quá mức xinh đẹp.
Trong phút chốc, thế nhưng Yến Văn Xu sinh ra một chút ảo giác tự ti.
“...... Cố Tuyết Nghi." Cô ta cắn răng.
Vừa rồi ở trong đại sảnh bị mọi người nhìn chăm chú, cái loại cảm giác nóng bỏng trên mặt này lại tới.
Cố Tuyết Nghi ngồi xuống sô pha đối diện cô ta, vẻ mặt thản nhiên: "Rất tức giận?"
Đây là đương nhiên!
Yến Văn Xu lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng.
"Tôi cũng rất tức giận."
Yến Văn Xu cười lạnh một tiếng.
Ai quan tâm Cố Tuyết Nghi có tức giận hay không?
"Tôi không nghĩ tới, so với Yến Văn Bách cô còn không bằng."
"Tôi so với Yến Văn Bách còn không bằng? Tôi sẽ không bằng nó? Tôi..."
Cố Tuyết Nghi ngắt lời cô ta: "Nửa tiếng vừa rồi, cô còn chưa hiểu sao? Nếu như cô còn chưa nghĩ rõ, vậy đó là còn không bằng so với Yến Văn Bách. Nếu cô đã nghĩ rõ ràng, nhưng vẫn còn phát ra nghi vấn như vậy, vậy quả thật càng không bằng so với Yến Văn Bách.”
Yến Văn Xu nghẹn họng.
Tại sao tất cả đều ngu ngốc của tôi, phải không?
Tôi có ngu ngốc không?
Yến Văn Xu hoàn toàn không muốn so sánh chỉ số thông minh với Yến Văn Bách, đại não dần dần tỉnh táo lại ...
Đúng vậy. Cô ta cắn răng. Yến Văn Xu không thể không thừa nhận, lần này mang Tưởng Mộng đi tới bữa tiệc, là do cô ta quá xúc động...
Nhưng...
Yến Văn Xu há miệng, đang chuẩn bị vì mình mà cãi lại hai câu.
Giây tiếp theo Cố Tuyết Nghi lại mở miệng: "Mặc kệ cô là thật sự yêu thích người nhà mình cũng được, hay là chỉ vì danh lợi địa vị mà Yến gia mang đến cho cô cũng được, hiện tại còn biết vì mặt mũi của gia đình mà cảm thấy xấu hổ hối hận, vậy coi như có thể cứu."
Cái gì mà gọi là nhà mình?
Yến Văn Xu há miệng, luôn cảm thấy những lời này nghe có chút quái dị.
Chẳng lẽ hiện tại Cố Tuyết Nghi đã tự giác được, đem mình tách ra khỏi Yến gia?
"Chẳng lẽ cô cũng chưa từng vì Yến gia mà xấu hổ sao?”
Yến Văn Xu không phục mở miệng.
Vẻ mặt Cố Tuyết Nghi không thay đổi: "Nếu tôi làm sai chuyện, người khác chỉ bàn tán nói Yến gia không dạy dỗ tôi tốt. Nhưng nếu cô làm sai chuyện, người khác sẽ bàn tán nghị luận nói trên dưới Yến gia đều không có giáo dưỡng.”
Yến Văn Xu: "..."
Nói có sách mách có chứng, khiến cho người ta tin phục.
"Nhưng chuyện của Tưởng Mộng không thể không giải quyết." Yến Văn Xu nói ra mục đích quan trọng nhất mà hôm nay chính mình tới, lúc này mới có chút tự tin.
"Cô muốn giải quyết như thế nào?" Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi, giống như là một trưởng bối tốt vui vẻ lắng nghe.
Yến Văn Xu có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Vậy mà Cố Tuyết Nghi không giậm chân?
"Trong bụng cô ta ... Có con của anh cả tôi. Nếu..." Yến Văn Xu cắn cắn môi: "Nếu anh trai tôi thật sự chết ở bên ngoài. Đứa nhỏ kia, chính là giọt máu duy nhất của anh trai tôi.”
Cố Tuyết Nghi nhớ lại một chút, lột sạch một chút tin tức từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
"Quá khứ cũng không thấy anh em mấy người tình thâm như thế nào, hiện tại ngược lại đi nói đứa trẻ kia là giọt máu của anh ta."
Sắc mặt Yến Văn Xu đỏ lên, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: "Cô thì biết gì?”
Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói: "Tôi không hiểu lắm."
"Đứa nhỏ này không có gì ngạc nhiên, có thể vào cửa Yến gia hay không, chẳng lẽ không phải đều do tôi quyết định sao?"
Ngay cả thời cổ đại của cô cũng sẽ không có đạo lý, tùy ý cho một nữ tử nâng bụng đi tới là có thể vào được cửa.
Người hỏi chuyện trong phòng huynh tẩu giống như Yến Văn Xu, sẽ bị khiển trách, thậm chí còn có thể gây trở ngại thanh danh.
"Cô không hiểu." Yến Văn Xu cắn răng, cố chấp nói ba chữ này: "Đứa bé của anh trai tôi, rất quan trọng ... Tôi cũng ghét Tưởng Mộng. Ghét cô ta hơn là ghét cô. Nhưng đứa nhỏ này rất quan trọng!”
"Vậy tôi còn phải nên cảm ơn cô?" Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng đầu.
"Cảm, cảm ơn cái gì?" Yến Văn Xu hồ nghi nhìn cô.
"Càng chán ghét Tưởng Mộng hơn."
"Tôi... Cô... Cô vui vẻ cái gì, tôi cũng không có ý khen ngợi cô." Yến Văn Xu mím chặt môi dưới, trong lúc nhất thời lại lắp bắp, ngay cả khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi cũng không dám chống lại.
Hiện tại Cố Tuyết Nghi giống như một người khác.
Chỉ cần cô ta nhìn chằm chằm trong chốc lát, sẽ không tự giác được mà quên đi người đối diện là Cố Tuyết Nghi.
"Nếu anh trai cô thật sự chết ở bên ngoài, Yến gia cũng sẽ không bởi vậy mà tuyệt hậu. Những chuyện này không đến lượt cô lo lắng." Đột nhiên Cố Tuyết Nghi lại kéo về chính đề.
Trong lúc nhất thời Yến Văn Xu có chút hoảng hốt, ngược lại còn có chút không quen.
Cô ta bình tĩnh lại: "Cô thì biết gì? Không giống..."
Cố Tuyết Nghi khẽ nhếch môi: "Hửm? Chẳng lẽ Yến Văn Gia và Yến Văn Bách đều là thái giám?"
Yến Văn Xu cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế sô pha.
Cô, cô, làm thế nào mà cô dám nói?
"Đương nhiên ... Đương nhiên là không phải!" Yến Văn Xu cắn răng. Cô ta đã không đếm được trong ngày hôm nay chính mình đã cắn răng bao nhiêu lần. Cô ghét Yến Văn Gia, cũng ghét Yến Văn Bách. Nhưng hôm nay nếu cô ta ở chỗ Cố Tuyết Nghi, thực sự suy đoán bọn họ không được...
Yến Văn Bách có thể ném cô ta từ tầng hai xuống.
Yến Văn Xu ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng của Cố Tuyết Nghi.
Cô ta không thể không để lộ một chút ý cười lạnh lùng cùng châm biếm, nói: "Cô không biết ... Được rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô.”
Cô ta cắn mạnh nướu răng cho đến khi nếm được mùi máu tươi trong miệng.
“Mấy người chúng tôi cộng thêm một chỗ, gien cũng không tốt như anh cả tôi. Chỉ có gien của anh ấy mới xứng đáng kế thừa Yến gia. Có phải cô lại muốn nói, Đại Thanh đã bị diệt vong, Yến gia còn có ngôi vị hoàng đế cần phải kế thừa sao?”
"Phải! Yến gia nắm trong tay quá nhiều đồ. Cũng không phải là tương đương với có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa sao?"
Yến Văn Xu càng nói càng nhanh, còn mang theo chút ý tứ căm ghét thù hận.
“......”
Trong nháy mắt căn phòng hoàn toàn im lặng.
Loại im lặng này làm cho Yến Văn Xu cảm giác thấy cực kỳ khó chịu.
Cô ta lại dùng sức cắn cắn môi, đột nhiên có chút hối hận vì đã nói ra những lời này.
Đột nhiên Cố Tuyết Nghi mở miệng: "Quả thật mấy người có chút ngu xuẩn.”
Yến Văn Xu cho rằng Cố Tuyết Nghi sẽ làm bộ an ủi một chút, đã nghĩ ra nên bày ra bộ dạng như thế nào: "..."
Cố Tuyết Nghi đứng lên: "Tôi nên xuống lầu, hôm nay có rất nhiều khách khứa."
Yến Văn Xu lại hung tợn cắn răng.
Cố Tuyết Nghi đi tới bên cạnh cô ta, đột nhiên giơ tay ấn khóe mắt Yến Văn Xu: "Gien của mỗi người đều khác nhau, có người sinh ra đã là thiên tài, cũng có người bình thường, thậm chí còn có người mắc bệnh não tàn. Cô nên hiểu rằng ngu ngốc vẫn có thể cứu được. Cố gắng làm cho mình tỏa sáng phát nhiệt, so với việc tự sa ngã, làm vô số chuyện ngu xuẩn còn tốt hơn.”
Ngón tay của cô ấm áp lại mịn màng, nhưng chỉ ấn một cái đã nhanh chóng rời đi.
Cố Tuyết Nghi đi ra ngoài, rất nhanh cửa đã đóng lại.
Yến Văn Xu giơ tay hung hăng lau khóe mắt, lúc này mới phát giác khóe mắt có một chút nước lạnh lẽo.
Cô ấy khóc.
Yến Văn Xu dùng sức cắn môi dưới, mạnh mẽ đứng lên, lại ngã xuống, sau đó lại lật người.
Yến Văn Xu:...
Cố Tuyết Nghi đi ra từ thang máy, Trần Vu Cẩn lập tức nghênh đón. Kỳ thật Trần Vu Cẩn cũng không biết vì sao mình lại tiến lên nhanh như vậy, nhưng nếu đã đi lên phía trước, anh ta cũng xuất phát từ lễ tiết, hỏi một tiếng: "Đã nói xong chưa?"
Cố Tuyết Nghi: "Ừm.”
Cô dừng một chút: "Muốn phiền thư ký Trần một chuyện.”
Cuối cùng cũng đến.
Cố Tuyết Nghi sẽ đưa ra yêu cầu vô lý gì đây?
Trong đầu Trần Vu Cẩn hiện lên ý niệm như vậy, nhưng kỳ tích, anh ta lại rất khó sinh ra cảm giác ghét cay ghét đắng.
"Trong ba tháng này, một khi Yến Văn Xu đặt vé máy bay sang nước ngoài, tất cả đều hủy bỏ."
Chỉ có như này?
Trần Vu Cẩn trầm mặc một giây: "Phu nhân là chuẩn bị nhốt Tam tiểu thư ở nhà sao?"
"Không phải nhốt ở nhà, là ở lại trong nước." Cố Tuyết Nghi sửa lại lời của anh ta một chút, sau đó nói: "Tôi biết chuyện nhỏ như vậy, thư ký Trần có thể dễ dàng làm tốt."
Trần Vu Cẩn: ...
Viên đạn bọc đường này không hề có hàm lượng kỹ thuật.
Nhưng giọng điệu không chút để ý lại lộ ra chân thành của cô, phảng phất như đã cho anh ta sự tín nhiệm vô cùng.
Trần Vu Cẩn giật giật cổ họng: "Đương nhiên."
Cố Tuyết Nghi hơi gật đầu, lúc này mới nhấc làn váy lên, một lần nữa đi về phía đám người Giản Xương Minh cách đó không xa.
Mấy phu nhân hào môn khác cũng bắt đầu chủ động nói chuyện cùng Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi nhận lấy một ly rượu từ trong tay phục vụ, cô nâng chén rượu lên, dựa theo phương thức học được từ trong sách, nhẹ nhàng lay động thân chén, động tác tao nhã.
Khóe môi cô hơi cong lên, lộ ra một chút cười nhạt với người đi đến nói chuyện.
Chiếm được nụ cười của cô, đối phương nhất thời giống như chiếm được khích lệ nào đó, trở nên càng thêm nhiệt tình, có lẽ ngay cả đối phương cũng không nhận ra.
"Yến phu nhân, trang sức hôm nay của cô rất đẹp."
"Yến phu nhân …"
"Yến phu nhân..."
Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng đầu nghiêng tai lắng nghe, không chút để ý, đáy lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Chậc.
Ngu ngốc cũng có thể lây nhiễm cho nhau.
Từ bộ dáng của Yến Văn Xu, có thể phán đoán được cô ta có vòng giao tiếp gì ở nước ngoài.
Yến Văn Xu rời khỏi Yến gia quá xa, vẫn là nên đặt ở bên người, trước tiên dạy dỗ mấy tháng rồi nói sau.
Cố Tuyết Nghi cũng không nghĩ tới hôm nay có thể từ trong miệng Yến Văn Xu, thoáng cái lấy được một tin tức hữu dụng như vậy.
Những thứ nhỏ nhặt này, trong cốt truyện nguyên tác chưa từng nhắc tới.
Dù sao cũng vẫn còn là một cô gái nhỏ, thật sự tâm cơ quá nông cạn.
So với Yến Văn Gia và Yến Văn Bách thì còn xa mới bằng.
Cố Tuyết Nghi cười nhạt nâng đôi mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Giang Việt đứng ở xa xa.
Cô nâng chén với anh ta, mỉm cười, ý cười hơi đậm. Sau đó không chút xấu hổ mà dời ánh mắt ra.
Đối diện, Kim phu nhân vẫn đang nói chuyện với cô.
Ánh mắt Giang Việt khẽ động.
Giống như có cái gì đó nhanh chóng từ giữa hồ lướt qua, chỉ để lại một chút dấu vết trên mặt hồ.
Trong lòng có chút ngứa ngáy.
Trần Vu Cẩn đứng ở xa thu một màn này vào đáy mắt, lập tức rút chân đi về phía Cố Tuyết Nghi.
Lúc này lại có cấp dưới đi tới, gọi anh ta lại, xấu hổ nói: "Trần tổng, cái kia ... Tưởng tiểu thư kia do Tam tiểu thư mang tới nên xử lý như thế nà?"
Trần Vu Cẩn: "Trong tay cô ta có thiệp mời không?"
"Không có."
Trần Vu Cẩn quay đầu, cười đến hai mắt đều híp lại: "Vậy không phải là rất dễ xử lý sao?"
Người phụ trách bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quay đầu gọi bảo vệ tới, đem Tưởng Mộng đuổi ra ngoài.
Tưởng Mộng không nghĩ tới Yến Văn Xu vừa đi đã không có tin tức.
Cố Tuyết Nghi có thể đánh Yến Văn Bách, chẳng lẽ ngay cả Yến Văn Xu cũng dám đánh? Tính cách của Yến Văn Xu, theo lý thuyết sẽ không thỏa hiệp...
Tưởng Mộng xấu hổ muốn chết.
Cố tình quần áo hôm nay của cô ta là tỉ mỉ lựa chọn, ngay cả trang điểm cũng tỉ mỉ tinh tế, lúc này muốn tàng hình cũng không tàng hình được, ánh mắt chung quanh ném tới, gần như muốn đem làn da của cô ta đều xuyên qua.
Thậm chí cô ta còn mơ hồ nghe thấy một số người đang thảo luận.
"Đó chính là Tưởng Mộng kia?"
"Xuy, hồ ly tinh thật sự coi trọng mình. Yến phu nhân người ta là ánh sáng của trăng trên trời, cô ta chỉ là ánh sáng hạt gạo, vậy mà cũng dám chạy đến bữa tiệc của Yến phu nhân để rước lấy nhục?”
"Thật sự là cười chết người khác!"
Tưởng Mộng vừa tức vừa xấu hổ, cả người phát run: "Mấy người ... Mấy người không thể đuổi tôi đi, tôi là khách của Tam tiểu thư.
"Tưởng tiểu thư, mời cô phối hợp."
"Nếu mấy người muốn đuổi tôi đi, tôi sẽ làm loạn lên, mặt mũi của Yến gia cũng sẽ không đẹp.”
"Ôi, ôi! Anh đang làm gì vậy...A ..." Miệng Tưởng Mộng trực tiếp bị chặn lại, hai vệ sĩ tiến lên, xách cô ta lên, đỡ ra ngoài.
Tưởng Mộng trợn tròn mắt, mí mắt muốn nứt ra.
Tiêu đề của ngày mai...
Thể diện của cô ta thì làm sao bây giờ!!!
Người phụ trách ở sau lưng chậc chậc lên tiếng: "Cho tới bây giờ chưa từng có tên vô lại nào có thể nhảy đến trên đầu Yến gia."
Nữ minh tinh này, quá ngây thơ.
Trong một góc.
Vợ của Cố Học Dân là Trương Hân thì thào nói: "Học Dân, ông có cảm thấy hình như con gái của chúng ta đã thay đổi không?"
Cố Học Dân thất thần: "Ai nha, không phải phụ nữ mấy người đều như vậy sao? Trang điểm giống nhau, tẩy trang một cái. Thật bình thường!”
"Không, không phải, trước kia không phải như vậy..."
Cố Học Dân căn bản không chú ý lời mà bà ta nói, vội vàng nói: "Nhanh, nhanh! Giản tiên sinh tới đây, tôi đi nói chuyện với Giản tiên sinh!”
Đăng bởi | Truongxuancung |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |