Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ọe…

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Đoàn người có cảm giác như vừa tiến vào một viện bảo tàng, nơi đây trưng bày tất cả những đồ vật cũng như hình thái có liên quan tới máu thịt, chẳng những vượt quá trí tưởng tượng, mà còn nhiều lần kích thích sợi dây thần kinh dạ dày đầy nhạy cảm của một người bình thường.

Khung cảnh đó kinh khủng đến độ không thể nào miêu tả tiếp nữa.

Chỉ một chuyến “tham quan” này thôi mà cả năm người đang hiện diện tại đây đã có suy nghĩ khác về “Sinh Dục”.

Đây thật sự là một vị chính thần bảo vệ lẽ phải ư?

Tới cả tín đồ của “Sinh Dục” là Hạ Uyển khi nhìn thấy cảnh tượng vô cùng “mặn mòi” này cũng không nhịn được mà muốn…

“Oẹ…”

Người đầu tiên nôn ra là Nam Cung.

Cô vốn đã suy yếu cực độ do hành vi tự mình hại mình, lúc này hai chân còn ngập trong vũng bùn thịt nhão, mùi thịt thối rữa, tanh tưởi xốc thẳng vào mũi, nhưng nó không mang tới cho cô chỉ dẫn của “Mục Nát”, trái lại còn kích thích cơn buồn nôn.

Một khi có người dẫn đầu, cục diện sẽ lập tức trở nên mất khống chế.

“Oẹ...oẹ…”

Tất cả mọi người đều không nhịn nổi nữa.

Thảm nhất chắc là Trần Trùng, để có thể nhanh chóng rời khỏi địa ngục tàn khốc này, hắn ta vừa nôn vừa nỗ lực xông lên, trên lưng cõng một người đang nôn thốc nôn tháo, tay dắt một kẻ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, tiếng ói mửa đến từ ba phía chồng chéo lên nhau, lọt thẳng vào tai, khiến hắn ta gần như sụp đổ.

"Hạ Uyển, cô phải nhịn xuống đấy nhé, đây là tác phẩm của Thần, là chỉ dẫn dành cho cô…”

“Oẹ…”

“...”

Trình Thực cảm nhận được bả vai nóng bừng lên, còn ươn ướt, mặt mày tức khắc dúm dó hết lại.

“Mẹ cô...Nhất định mẹ cô sẽ thấy đau lòng cho cô lắm…”

Hạ Uyển gồng mình chịu đựng cảm giác "Thai nghén" do "Sinh mệnh" trong bụng vùng vẫy mãnh liệt tạo thành, yếu ớt giải thích:

“Mẹ tôi chết rồi...Bà ấy đã hiến dâng thân xác cho “Ô Đoạ”...”

“A...ừ thì…”

Trình Thực thầm tự trách cái miệng đen đủi của mình: Mình đúng là đáng chết mà…

“Thay vì lo lắng cho mẹ tôi, chi bằng anh hãy chú ý con gái tôi nhiều hơn đi, có lẽ nó sắp chào đời rồi đấy…”

Trình Thực xụ mặt, quát lớn về phía trước:

"Trần Trùng, chuẩn bị đi! Hạ Uyển sắp sinh!"

Trước khi Hạ Uyển "sinh nở”, Trình Thực cũng đã kịp thời dùng thuật trị liệu cho cô. Bởi vì trong cơ thể Hạ Uyển có nhiều bào thai, vậy nên thuật trị liệu có tác dụng rất tốt, nó giúp cho cô có đủ sữa về. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là những đứa trẻ do cô sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn bình thường rất nhiều. Cả đám người điên cuồng chạy ra phía bên ngoài, nhưng chưa được bao lâu thì sinh mệnh trong cơ thể Hạ Uyển đã chẳng đợi nổi, muốn ra đời ngay lập tức.

Sinh mệnh được sự tác động của Hạt Cỏ Sang Sinh thì chẳng cần chờ bác sĩ đỡ đẻ hay hộ sinh gì cả, khi bọn họ đi được 1 nửa đường thì những chỗ lồi ra trên cơ thể của Hạ Uyển lần lượt nổ tung, từ chỗ đó mọc ra những thực vật có hình thù kỳ quái nửa là máu thịt nửa lại giống như là dây leo. Tin tốt là sức chiến đấu của những thứ này không mạnh lắm, chỉ cần 1 mình Tống Á Văn là đã có thể giải quyết hết bọn nó. Nhưng tin xấu là mặc dù Hạ Uyển không có vấn đề gì cả, nhưng Nam Cung thì sắp không ổn rồi. Cô nhắm hờ mắt, cơ thể tỏa nhiệt, rõ ràng là cô đang đứng giữa ranh giới sinh tử. Vết thương ở sườn và bụng dưới của cô vẫn đang bị “mục nát” và tiếp tục thối rữa, có thể thấy cô chỉ có thể hít vào chứ không thở ra được mấy.

“Nếu tiếp tục như vậy thì Nam Cung sẽ chết mất.”

Dù sao đây cũng là đồng đội vừa vào sinh ra tử cùng nhau, tiếp theo thời gian huấn luyện còn hơn nửa ngày nữa, vậy nên bất luận thế nào thì đội ngũ cũng không hy vọng bị mất đi bất kỳ thành viên nào cả. Bọn họ đã cùng nhau vượt qua tập kích của Khủng ma đại quân rồi, nếu giờ họ phải bỏ mạng ở đây thì thật sự không đáng. Trần Trùng dừng bước, hắn ném Tào Tam Tuế trên lưng xuống rồi nói với Trình Thực:

“Cơ thể Nam Cung không chịu nổi sức trị liệu của Sinh Dục đâu, nếu không cậu là pháp sư, cậu hãy dùng ảo thuật thời gian kéo dài mạng cho cô ấy đi.”

Tào Tam Tuế cũng muốn như vậy lắm, nhưng mà hắn là pháp sư chứ không phải mục sư hay là ca sĩ, hắn không có nhiều ảo thuật phụ trợ để sử dụng như vậy. Trình Thực thấy vẻ mặt mọi người mang nét bi thương thì thở dài, hắn lấy 1 bình nhỏ màu đỏ từ két bảo hiểm ra.

“Đây là gì vậy?”

Tống Á Văn là người đầu tiên xáp lại gần để xem, hình như hắn ngửi thấy mùi của Tử Vong ở đây.

“Đây là thuốc nước cấp A “Sự khinh miệt của người chết”, nó được sản xuất từ người của tín đồ sùng đạo Tử Vong. Thần đại hành giả cho rằng có 1 số người không xứng đáng được hưởng sự Tử Vong, vậy nên đã đem sự khinh thường này tách ra, dùng nó để chế thành thuốc nước, chuyên dùng để trừng phạt những người mang trọng tội như vứt bỏ lời thề. Mục đích của thuốc này chính là để cho những người đó không thể chạm tới Tử Vong, từ đó họ không thể nghe lời giảng dạy của thần được.”

Trình Thực vừa giải thích vừa đổ thuốc nước lên người Nam Cung.

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.