Rốt Cuộc Cậu Bao Nhiêu Điểm
“Chỉ cần trộn thuốc này với máu của bản thân thì dù người đó có bị thương nặng tới mức nào, người đó cũng không chết được. Nhưng mà thuốc này không có tác dụng chữa trị, nó chỉ đơn giản là dùng để duy trì mạng sống mà thôi.”
“Hả? Trên đời còn có thứ như vậy luôn à?”
Tống Á Văn lanh lẹ định lấy 1 giọt đem về nghiên cứu, nhưng mà Trình Thực còn nhanh tay hơn, hắn đánh vào tay Tống Á Văn 1 cái rồi cười mắng:
“Kể cả thiếu 1 giọt thôi thì thuốc này cũng mất đi tác dụng đấy, cậu muốn cô ấy chết à?”
Vẻ mặt Tống Á Văn lúng túng, hắn đỏ mặt nói:
“Tôi...tôi lần đầu thấy loại thuốc này. Cung Nam, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Sắc mặt Cung Nam trắng bệch, cô chẳng còn hơi sức đâu mà để ý tới hắn ta nữa. Cô chỉ thấy chất lỏng kia được đổ lên người cô, sau đó nó mau chóng hòa làm 1 với máu của cô, sau đó...Cô chẳng cảm thấy gì cả.
"Thứ này...có ích không vậy?”
Trình Thực liếc nhìn cô rồi nói:
"Có ích chứ, nó còn đắt lắm đó. Đợi khi nào cô khỏe lại thì cô nhớ đền cho tôi đó.”
Nam Cung cắn răng, cô gật đầu 1 cách nặng nề:
"Được!”
Hạ Uyển vừa mới “sinh con”, khắp người cô chỗ nào cũng đang chảy máu, nhưng mà cô là tín đồ của Sinh Dục, vậy nên cô có sự chống chọi lại với sự Sinh Sôi rất mạnh mẽ. Chính vì vậy nên Trình Thực không cho cô dùng thuốc mà hắn chỉ dùng thuật trị liệu như bình thường mà thôi. Thật may mắn là cô không mang thai. Trần Trùng thấy Trình Thực có thể nhẹ nhàng mà cứu được 2 mạng người, hắn nghiêm túc hỏi:
“Trình Thực, rốt cuộc cậu bao nhiêu điểm thế?”
"Tôi...”
“Ngoài 1501.”
“...”
Trình Thực liếc nhìn 1 vòng, hắn nhận ra mọi người đều đang nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc. Thấy mọi người đều tỏ ra không tin, hắn vẫn mặt dày nói:
"Thật sự điểm của tôi là 1501.”
Trần Trùng chẳng tin 1 từ nào, hắn trầm giọng nói:
“Anh nghĩ tôi ngốc à, với tình huống khi nãy, ít nhất cũng phải là người có thiên phú cấp S thì mới có thể thực hiện các chiêu thức trị liệu đó, hơn nữa anh còn lấy ra 2 bình Sự khinh miệt của người chết, anh...Nhất định không có chuyện anh thấp hơn 2000 điểm được.”
Ban đầu điểm số của Con Đường Thành Thần đã là 1000 điểm, mỗi lần tổng kết, nếu ai có điểm thấp hơn 1000 điểm thì sẽ chết ngay lập tức nếu ai có trên 1200 điểm thì có thể nhận được thiên phú cấp B hoặc là vật phẩm, nếu ai cao hơn 1600 điểm thì có thể nhận được thiên phú cấp A, nếu trên 2000 điểm thì mới có thể nhận được thiên phú cấp S.
“À đúng đúng đúng, vậy các anh định tiếp tục đứng ở đây tính điểm hay là đi theo tôi?”
Trình Thực vừa ôm lấy Nam Cung vừa đi thẳng về phía trước. Mọi người nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ bất đắc dĩ, sau đó vội vàng bước nhanh theo hắn. Lão đại không muốn nói thật thì biết làm sao bây giờ, tất nhiên là tất cả vẫn dựa vào hắn rồi! Trời sinh Tống Á Văn là người không ngậm nổi miệng lại, suốt đường đi hắn không ngừng lảm nhảm hỏi:
“Anh Trình, thiên phú của anh là gì vậy, anh nói cho tôi nghe đi.”
“Anh Trình, rốt cuộc là anh bao nhiêu điểm vậy?”
“Anh Trình, anh còn cái bình thuốc màu đỏ kia nũa không, tôi dùng thứ khác để đổi 1 ít với anh, có được không...”
“Anh Trình...”
Trình Thực không nhịn nổi nữa, hắn hỏi ngược lại:
“...Không phải là Sát thủ thì nên trầm mặc ít nói hay sao?”
Tống Á Văn cười hì hì nói:
"Đây gọi là sự tương phản, bây giờ đang chuộng kiểu này đó.”
“...”
May mà 1 tiếng tiếp theo đó cũng không có đại quân hay các bộ đội khác tìm tới. Trình Thực và đám người đã đi nửa ngày trên bình nguyên không 1 chỗ ẩn nấp, cuối cùng họ cũng nhìn thấy 1 rừng cây. Tống Á Văn- người vẫn luôn ríu rít suốt dọc đường- xung phong đi trước dò đường. Đây là 1 vùng quê bị mộc tinh linh vứt bỏ. Trừ mấy căn nhà trên cây bị người ta bỏ hoang ra thì ở đây không còn sinh vật nào khác. Trình Thực và Trần Trùng như trút được gánh nặng, bọn họ dẫn theo những người bị thương, nhanh chóng rút vào trong rừng.
Tào Tam Tuế là người đầu tiên ổn định lại trạng thái, hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực vậy nên bây giờ trạng thái của hắn cực kỳ yếu ớt, cơ bắp trên người hắn không thể tự khống chế 1 cách chính xác được, hắn chỉ có thể mấp máy nói mấy câu về chuyện bản thân có biết chuyện liên quan tới mộc tinh linh mà thôi.
“Mộc tinh linh là tín đồ của Phồn Vinh, là tộc dân trung lập vĩnh hằng. Bọn họ tôn sùng tự nhiên, chưa từng chung đụng gì với các chủng tộc khác. Nếu nơi này đã từng được bọn họ chọn làm nơi cư trú, vậy thì có nghĩa nơi này tương đối an toàn.”
Tống Á Văn nghe vậy thì tò mò hỏi:
"Vì sao nơi này an toàn mà bọn họ còn bỏ đi?”
“Tôi nói là ở đây tương đối an toàn thôi, trước khi chiến tranh sảy ra thì nơi đây chắc chắn là an toàn, nhưng sau khi Đại quân hài cốt và Châu Hy Vọng phát động chiến tranh thì chẳng còn ở đâu là nơi an toàn nữa cả.”
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |