Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CoCa

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Hắn cảm giác sức mạnh trên người đầy đủ giống như khi mới bước vào thí luyện vậy, Tam Tào Tuế cảm thấy rất khiếp sợ. Không chỉ hắn mà cả Nam Cung bên cạnh hắn cũng vậy, lúc này sắc mặt cô cũng trở nên rất bình thường, nhìn không ra là cô vừa mới bị thương nặng xong. Không đúng, vừa mới ư? Trong lòng Tam Tào Tuế thầm run lên, hắn lấy chiếc đồng hồ ở trong ngực ra nhìn lướt qua. Lúc này thời gian đang dừng ở giữa, cũng có nghĩa là đã 8 giờ trôi qua. Vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn mới ngủ có 2 tiếng thôi?

“Không đúng, làm sao mà có thể hồi phục trong vòng 2 tiếng, nhanh như vậy được?”

Tào Tam Tuế cau mày, hắn vươn tay lau nhẹ 1 cái giữa không trung, hắn lập tức cảm nhận được thời gian đang trôi qua ở xung quanh. Tín đồ của Thời Gian có sự mẫn cảm rất lớn đối với dòng chảy thời gian, nhưng hắn cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được dòng thời gian trôi qua là dài hay là ngắn mà thôi, chứ hắn không thể cảm nhận được cụ thể là mấy giờ mấy phút. Đúng thật là thời gian chưa trôi qua lâu, đại khái cũng chỉ mới trôi qua 2 3 tiếng mà thôi. Nhưng vấn đề chính là sao bản thân hắn lại hồi phục lại được vậy. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cung Nam cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô không nói gì cả, chỉ hất hất cằm về phía cửa, sau đó tiếp tục băng bó cho Hạ Uyển. Mặc dù trạng thái của cô đã hồi phục nhưng mà miệng vết thương của cô vẫn chưa đóng lại hoàn toàn. Hạ Uyển nói với giọng lạnh như băng:

“Chúng tôi cũng vừa mới tỉnh mà thôi.”

Tào Tam Tuế cũng là người có thể đánh tới số điểm 1900, hắn cũng đâu phải kẻ ngốc. Hắn buột miệng nói:

“Là coca có vấn đề ư?”

Hạ Uyển gật đầu.

“Trình Thực đâu?”

“Anh ta đang canh gác ở bên ngoài.”

Tào Tam Tuế nghe xong thì căng thẳng. Chuyện hắn có thể hồi phục trong vòng 2 giờ thì chắc chắn có liên quan tới Trình Thực. Hắn cũng không biết đây có phải là thủ đoạn riêng của Mục Sư điểm cao hay không hay là do Trình Thực trị liệu thêm, nhưng hắn chỉ biết nếu trong lúc bọn họ ngủ, Trình Thực có ý gì xấu xa thì bây giờ bọn họ đã chết cả rồi.

May mà hắn không động thủ, hoặc là nói, may mà hắn không phải là người ở phe tín ngưỡng đối lập. Càng may mắn hơn là trong 2 giờ vừa qua không có bất kỳ kẻ địch nào tới đây. Tào Tam Tuế càng nghĩ càng sợ, hắn bò dậy, vẻ mặt nghiêm túc đi ra khỏi căn nhà. Bên dưới căn nhà cây, Trình Thực đang nói chuyện với Trần Hùng và Tống Á Văn. Nhìn vẻ mặt của họ thì có lẽ họ cũng đã hồi phục phần nào. Tào Tam Tuế vừa nghĩ tới cảnh khi nãy 5 người họ cùng ngủ, chỉ có mỗi Trình Thực thức trông coi, mà hắn lại còn là 1 mục sư thì liền nói với vẻ không thể tin nổi:

“Anh điên rồi à? Anh để cho cả 5 người bọn tôi cùng ngủ đi mất vậy. Kể cả anh có thuốc giúp cho chúng tôi bình phục thì anh cũng phải làm cho từng người, từng người 1 chứ.”

Ba người cùng nhau quay đầu lại, Tống Á Văn nhếch môi cười 1 tiếng, không nói gì cả. Vẻ mặt Trần Hùng không thay đổi gì hết, nhưng khóe mắt hắn giật giật, hiển nhiên là tỏ ý ngầm phê bình hành động này của Trần Thực. Chỉ có mình Trần Thực gãi đầu nói:

“Hả? Anh đừng nói lung tung, tôi cũng mới tỉnh lại mà. Là 6 người chúng ta cùng ngủ mới đúng.”

“...”

Tào Tam Tuế nghe xong liền thầm run rẩy, hắn không ngờ gan của Trình Thực lại to tới mức này.

“Trình Thực! Anh đang đem mạng của tất cả mọi người ra làm trò đùa hay sao hả! Nếu giữa chừng xảy ra gì đó ngoài ý muốn thì có khi chúng ta đều chết sạch rồi!”

Trình Thực nói với vẻ rất đồng tình:

"Đúng là vậy, đúng là khả năng xảy ra nguy hiểm là quá lớn, không thể làm vậy được.”

“???”

Giọng quở trách của Tào Tam Tuế bỗng khựng lại, nghe câu nói và dáng vẻ này của Trình Thực thì trông không giống như hắn là người làm ra mọi việc, mà trông hắn giống như cũng đang chê trách người làm ra chuyện này vậy đó.

“Anh biết vậy mà anh còn dám làm ư?”

Tào Tam Tuế phì phò nói.

Trình Thực phẩy tay:

"Nhưng mà tôi cược thắng rồi, chẳng phải tất cả chúng ta đều đã hồi phục lại hoàn toàn chiến lực rồi sao?”

“...”

“Đằng nào thì chúng ta cũng phải ngồi đần ở đó 2 tiếng, chẳng thà chúng ta đánh cược 1 ván, chẳng phải lời hơn à!”

“...”

Mặt Tào Tam Tuế nhăn thành 1 nhúm, ngồi cạnh 3 người, hắn thở dài:

“Nếu lần sau chuyện này còn xảy ra thì làm phiền anh nói trước cho tôi 1 câu, tôi chưa muốn bản thân chưa được gặp thần Thời Gian mà đã bị anh dọa chết đâu.”

Trình Thực lần này không nói đùa nữa, hắn nghiêm túc nói lời xin lỗi:

“Nếu tôi nói thì mọi người sẽ không đồng ý đâu, hoặc nói cách khác là mọi người không đồng ý đánh cược. Nhưng sự thật là chúng ta không có nhiều thời gian đến mức đủ để cho mọi người lần lượt hồi phục lại, hơn nữa nguy hiểm còn đang cận kề, chúng ta nhanh được giây nào là lời giây đó.”

“Nhưng nhỡ đâu giữa chừng có...”

"Từ kết quả mà xem xét thì cái lỡ như kia của cậu không hề xảy ra.”

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.