Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn Thạch Hỏa Vũ

Phiên bản Dịch · 1106 chữ

Trình Thực lại cười hì hì nói. Tào Tam Tuế im lặng không nói gì cả, Trần Hùng mạnh mẽ nói:

“Không có lần sau đâu nha Trình Thực. Tôi ghét cái kiểu không biết kết quả như thế. Mọe nó chứ, anh không giống tín đồ của Sinh Dục chút nào cả, nhìn anh giống tín đồ của Vận Mệnh hơn...”

Trình Thực vui vẻ, hắn vươn tay gọi ra 1 ánh sáng chữa trị, sau đó khoa tay múa chân nói:

“Anh không tin ư? Vậy bây giờ tôi sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác làm mẹ nhé.”

Trần Trùng còn chưa phản ứng lại, Tống Á Văn đã nhảy ra xa 10 mét.

“...”

Tào Tam Tuế nhìn ánh sáng màu lục trên tay Trình Thực rồi nói:

“Đó là cái gì vậy?”

Trình Thực biết Tào Tam Tuế đang hỏi chuyênh về coca, hắn thu lại thuật trị liệu rồi tặc lưỡi nói:

“Tôi gọi nó là An Miên Liệu Dũ, tôi trộn thuốc ngủ và thuốc Phồn Vinh Của Trước Kia cấp A bên trong coca, đây là thuốc chữa thương đỉnh cấp, nó là sự kết hợp của thần lực Ký Ức và thần lực Phồn Vinh. Tôi chỉ có 6 bình, bây giờ đã dùng hết rồi.”

Hắn nói xong còn bày ra vẻ mặt ruột đau như cắt.

“Lại là cấp A à, hình như tôi chưa nghe nói qua về loại thuốc này bao giờ, đây là phần thưởng của Con Đường Thành Thần ư?”

Trần Thực nhún vai đáp:

“Tôi không biết nữa, tôi đổi lấy từ trong tay người khác đó.”

“Thứ có thể cứu mạng này mà cũng có người chịu đổi ư?”

Tống Á Văn nghi hoặc chạy tới hỏi:

“Có những lúc mục đích quan trọng hơn tính mạng rất nhiều.”

Không biết Trình Thực nhớ tới ai, hắn lặng lẽ thở dài. Đúng thật. Nếu mạng mà không còn thì giữ lấy mấy thứ này làm gì? Nhưng mà nếu mất đi mục tiêu thì sống còn có ý nghĩa gì? Mặc dù rất không đồng ý với cách làm của Trình Thực, nhưng Tào Tam Tuế vẫn cảm kích đáp:

“Đợi khi nào đợt thí luyện này kết thúc, tôi sẽ dùng loại thuốc ngang giá để trả lại cho anh.”

Hai mắt Trình Thực sáng bừng lên:

"Anh làm như vậy thì tôi ngại lắm.”

Nhưng trong mắt hắn rõ ràng đang thèm rỏ dãi, ánh mắt hắn bắt đầu đánh giá xung quanh người Tào Tam Tuế, như muốn xem xem Tào Tam Tuế đang giấu thứ gì tốt trong người không.

“...”

Mọi người đều bảo lão đại 2000 điểm thì hay có tính cách cổ quái, hôm nay được gặp Trình Thực, quả nhiên mọi người nói cũng đúng. Bọn họ đều đã ngầm mặc định rằng Trình Thực là người đạt 2000 điểm, không chút nghi vấn nào hết.

“Nếu mọi người đều đã tỉnh, trạng thái cũng ổn định cả rồi thì chúng ta thế nào bây giờ?”

Tào Tam Tuế nói:

“Chúng ta tiếp tục xuất phát theo kế hoạch.”

Trần Hùng thấy Trình Thực vô thức chỉ huy thì chỉ ngồi yên cười ngốc mà không nói gì cả. Hắn đen mặt nói:

“Được, vậy thì kêu các cô ấy...”

Tào Tam Tuế còn chưa đứng lên thì hắn đã cảm nhận được 1 làn sóng nhiệt từ lòng đất đập thẳng vào mặt hắn. Mấy người khác cũng giật mình, tất cả nháo nhác đứng lên nhìn xuống dưới chân. Chỉ có mỗi Trình Thực vẻ mặt nghiêm trọng, hắn nhìn lên trời, nghiến răng nói ra mấy chữ:

“Mọe nó chứ, là Vẫn Thạch Hỏa Vũ!”

"Cấm thuật cấp S: Vẫn Thạch Hỏa Vũ???”

Tống Á Văn bị dọa tới mức giọng nói cũng thay đổi, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên khi dõi mắt nhìn lên trời cao liền thấy 1 vòng hư ảnh như một mặt trời cực lớn đang chầm chậm nhô lên. Biên giới Thiên luân bộc phát ra ánh lửa hừng hực, mỗi một tia lửa hoa lóe ra đều biến thành 1 viên thiên thạch khổng lồ cắt qua phía chân trời, tất cả đang rơi về hướng bình nguyên của bọn họ! Chỉ trong 1 giây thôi mà thiên thạch rơi như mưa.

"Chạy mau!!!”

Trình Thực không hề do dự mà lập tức chạy ra phía bên ngoài, tựa như hắn đang dùng tất cả sức lực mà hắn có vậy. Hắn không cần quan tâm tới bất cứ ai cả, bởi vì tất cả đồng đội có mặt ở đây, ai ai cũng chạy còn nhanh hơn cả hắn. Sắc mặt Tào Tam Tuế nghiêm lại, giây sau hắn liền đặt khu vực gia tốc ở ngay trước người mọi người. Tống Á Văn như biến thành 1 cái bóng mà lướt mất, Trần Trùng mở trạng thái chiến sĩ xung phong ra, một tay kéo Trình Thực, một tay xách Tào Tam Tuế lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài như gió lốc. Hai bóng người đang trên nhà cây cũng hành động rất nhanh. Hạ Uyển ôm lấy Nam Cung- người có dáng người nhỏ nhắn- nhảy hai ba cái, từ ngọn cây này tới ngọn cây kia. Tốc độ chạy của Trình Trùng quá nhanh làm gió cứa vào mặt Trình Thực đau rát. Tào Tam Tuế cũng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, hắn hét lên với vẻ nghi hoặc cực độ:

“Đây không phải thế giới có thể ẩn pháp thuật dưới lòng đất, nó là nơi mà pháp quan nguyên tố (một loại chức quan) của Châu Hy Vọng có thể hỗ trợ cấm thuật, rốt cuộc chúng ta đang có thân phận gì vậy, sao cả 2 bên đều là kẻ địch thế?”

Kẻ địch ư? Không đúng. Kể cả 6 người họ có là kẻ địch của Châu Hy Vọng thì pháp quan nguyên tố cũng không có quyền dùng loại pháp thuật hủy thiên diệt địa này tới để khống chế bọn họ. Trong chiến tranh xảy ra, 6 người bọn họ thì tính là cái thá gì chứ? Bọn họ còn chẳng bằng cái rắm nữa kìa! Bọn họ có tài đức gì mà xứng với 1 trận mưa Vẫn Thạch Hỏa Vũ cơ chứ! Sắc mặt Trình Thực đen kịt lại, hắn nghĩ tới 1 khả năng:

“Có lẽ Vẫn Thạch Hỏa Vũ này không nhắm vào chúng ta! CMN, cái này là dùng để đánh vào cánh phải của đại quân Khủng Ma!!!”

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.