Trước Khi Bước Vào Thí Luyện 1
“Cái thế giới quái đản này mau kết thúc cho tao.”
Ở hiện thực, trong 1 căn hộ ở một tỉnh nào đó không rõ tên. Tào Tam Tuế kinh ngạc nhìn đồng hồ trong tay, hắn còn chưa định thần lại được. Thí luyện đã kết thúc sớm 1 tiếng, đây là chuyện chưa từng sảy ra, không biết sự thay đổi này sẽ đem lại ý nghĩa như thế nào nữa. Nhưng mà có 1 điều hắn biết rõ chính là trong nháy mắt khi bản thân hắn rời khỏi cuộc thí luyện thì hắn nhìn thấy hình ảnh Trình Thực đang tươi cười.
“Anh ta cười cái gì cơ chứ? Vì sao anh ta lại không sợ hãi? Chẳng lẽ anh ta đã biết rằng thí luyện sẽ kết thúc sớm hay sao?”
Vẻ mặt Tào Tam Tuế thay đổi, hắn cảm thấy rất nghi ngờ. Hắn vẫn luôn tin rằng thời gian sẽ không lừa người, và hắn cũng đã mở được Chiến Trường Thời Gian ở trong cuộc thí luyện. Nhưng vấn đề chính là thời gian sẽ không lừa người, còn người với người thì sao? Nếu như có 1 người có thể lừa gạt tất cả mọi người, đồng thời động tay động chân vào thời gian...Vậy thì đó chỉ có thể là người đã cho tất cả mọi người uống coca...Trình Thực!
"Hửm?”
Tào Tam Tuế đột nhiên trợn to 2 mắt, hắn bước nhanh tới trước bàn sách, dùng dụng cụ mở mặt đồng hồ của đồng hồ bỏ túi ra, sau đó hắn cầm kính lúp lên, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Quả nhiên chỉ 1 lát sau hắn liền tìm được mấy dấu vân tay không trọn vẹn ở mặt trong đồng hồ. Tổng cộng có 3 vết vân tay lưu lại, khi ghép 3 vết đó lại thì sẽ nhận được 1 cái biểu cảm rất vi diệu: ☺
“...”
Đúng thật là thời gian sẽ không biết lừa người. Nhưng có người lại lừa thời gian. Tào Tam Tuế hiểu ra tất cả, hắn cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, như vừa trút được gánh nặng. Thí luyện không hề kết thúc sớm, cái kết thúc sớm chính là thời gian trong tay hắn mà thôi.
“Trình Thực...quả là lợi hại.”
Ở hiện thực, trong 1 tầng hầm ở 1 tỉnh không biết tên nào đó. Nam Cung ngồi xếp bằng trên mặt đất, cô nhìn nửa cái bánh thịt bò trống rỗng trên tay thì bỗng nhiên bật cười:
“Vẫn còn sống...tốt quá.”
Mặc dù điểm của cô vẫn thấp như trước đây, nhưng mà khi cộng với điểm lần thí luyện này đạt được thì điểm cũng vừa mới vượt hơn 1400. Lấy số điểm này mà để vượt qua từng đợt thí luyện sẽ càng ngày càng khó theo thời gian này thì thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng cô cũng không phải là kiểu người không biết thỏa mãn, chuyện cô có thể tiếp tục sống sót trong Mục Nát thì đó đã là chuyện khó khăn rồi.
“Đúng ra cô có thể sống 1 cách nhẹ nhàng hơn thế này. Việc gia tốc tốc độ mục nát của người khác cũng là 1 loại kính hiến đối với thần đó.”
Giọng nói khàn khàn quanh quẩn ở trong tầng hầm ẩm ướt, nhưng nhìn xung quanh thì không thấy có ai ngoài Nam Cung cả. Đây như là 1 giọng nói vang lên từ hư vô vậy. Nhưng Nam Cung giống như là đã quen với sự tồn tại của thứ này, cô lấy dao găm ra, lắc đầu 1 cách kiên định:
"Tôi không thể làm hại người khác được.”
“Đúng là đồ ngu xuẩn, ôm lấy sự mục nát chính là tạo hóa của chúng sinh.”
“Tôi không thể làm hại người được.”
“...Đúng là đồ ngu không ai bằng. Được rồi, bắt đầu sự hiến tế của ngày hôm nay đi.”
Nam Cung ngẩn ra:
“Khi nãy không phải vừa mới hiến tế xong rồi à?”
"Đó là sự hiến tế trong thí luyện, đó đều là sự hiến tế cho thần, còn bây giờ là phần của ta.”
Sắc mặt Nam Cung hơi biến đổi, cô cắn chặt răng, cởi quần ra, sau đó cầm dao găm khoét 1 lỗ thật sâu ở trên đùi. Cái lỗ này là 1 nét trong chữ “chính”, mà trên đùi cô gần như dày đặc toàn những chữ như vậy. Vết thương đỏ thẫm tuôn ra máu tươi, sau đó máu nhanh chóng hội tụ về phía dao găm, sắc mặt Nam Cung càng trở nên tái nhợt. Đợi tới khi nhiệt độ trong cơ thể cô bắt đầu hạ xuống thì khi đó con dao găm mới thôi hút máu vào, nó hài lòng hừ 1 tiếng.
“Được rồi chứ?”
“Ừm, cô có thể tự chữa trị được rồi đó.”
Nam Cung cố gắng tự thi triển thuật trị liệu cho chính bản thân mình, sau đó cô lấy ra 1 quyển sổ tay nhỏ từ dưới rương gỗ mục rồi nghiêm túc viết xuống 1 cái tên: Trình Thực.
“Cô còn định báo đáp anh ta ư? Thật là buồn cười, Chư Thần sẽ không bao giờ để các người gặp lại nhau đâu.”
“Vậy thì tôi cũng phải nhớ kỹ tên anh ta, nhỡ đâu!”
Nam Cung lật sang trang bên cạnh, trong sổ tay nhỏ rách nát đó ghi chi chít những cái tên, mỗi một cái tên đều là 1 người đã từng giúp đỡ cô.
“Tôi cũng giúp đỡ cô, sao cô không ghi tên tôi vào?”
“Tôi đã trả...thù lao rồi...”
Ở hiện thực, trong công viên ở 1 nơi không biết tên nào đó. Tống Á Văn nhìn thấy điểm bản thân nhận được sau thí luyện mà há hốc mồm. “Cận Kiến chi thê +3”.
“Hả??? Ba điểm ư??? Tiến độ xây dựng bậc thang còn có thể cộng thêm 3 điểm á???”
Hắn không tin nổi, nhìn đi nhìn lại mấy lượt, sau đó nhảy tưng tưng tại chỗ.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |