Trước Khi Bước Vào Thí Luyện 2
“Mẹ nó chứ! Tôi được cộng thêm 3 điểm nè! Anh em ơi! Tiến độ xây dựng bậc thang của tôi được cộng thêm 3 điểm nè!”
Những người chơi khác ở trong công viên nghe thấy thì đều ném ánh mắt tỏ vẻ “tên này điên rồi à” tới hắn, nhưng Tống Á Văn không bị ảnh hưởng chút nào cả, hắn vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính bản thân mình. Hắn điên cuồng chạy xung quanh khu vực sinh hoạt của bản thân, vừa chạy vừa hét to:
“Các người có thấy tôi giỏi không! Liền 1 lúc mà tôi được cộng thêm tận 3 điểm đó! Mấy người đã từng thấy qua chưa hả!”
Cuối cùng cũng có người nghe hắn gào thét mà thấy phiền, người đó mắng to:
“Tống Á Văn, con mẹ nó chứ, cậu bị bệnh à? Tối đa thì Tiến độ xây dựng bậc thang cũng chỉ có thể cộng thêm 2 điểm, cậu mơ à mà được cộng tận 3 điểm!”
Tống Á Văn cũng quát trả lại:
“Anh thì biết cái gì chứ, làm sao mà tôi nhìn nhầm được. Có lão đại dẫn theo tôi, dùng chiêu là có thể yết kiến Chân Thần luôn đó. Bây giờ tôi không cùng đẳng cấp với các người nữa, các người hiểu chưa?”
"Thật sự là có lão đại à? Anh ta tên là gì? Nghề nghiệp và tín ngưỡng thế nào?”
“Nói nhảm, để tôi nói cho anh nghe...Mà tôi nói với anh làm chó gì, anh mà cũng xứng biết lão đại à?”
Hắn nói xong thì cũng chẳng quan tâm người xung quanh nhìn mình với ánh mắt như thế nào, hắn vẫn tự gào thét 1 mình như thế, mãi tới khi sự vui mừng giống như sống sót sau thảm họa được phát tiết ra gần hết thì hắn mới ngồi lại vào trong lều của mình. Sau đó...hắn tiếp tục chat trong tất cả các kênh:
"Tiến độ xây dựng bậc thang của tôi đac được cộng 3 điểm đó, các anh em có thấy tôi giỏi không?”
“Ha ha, không thấy.”
Ở hiện thực, trong 1 ngôi biệt tự ở 1 vùng nào đó. Trong tấm kính vỡ ở phòng thay đồ mơ hồ phản chiếu một thân hình trắng như tuyết. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy có 1 bàn tay đầy vết chai đang mon men sờ lên cặp đùi xinh đẹp trắng nõn kia.
“Trình Thực...”
Âm thầm hát lên, Sinh Dục nở rộ. Lại 1 lần nữa, Thần liếc nắt qua nơi này, xua tan màn sương giá trên mặt tín đồ, tặng cho cô lời chúc phúc mới.
…
Mỗi khi thí luyện đặc thù kết thúc thì Trình Thực đều sẽ ở trên các kênh nói chuyện hóng hớt 1 thời gian để thu thập tin tức. Trong lượng tin tức lớn lại còn hỗn tạp đó, đa phần đều là những tin không có ý nghĩa gì, đều là những người lên phát tiết và oán giận đủ điều, lác đác trong đó chỉ có vài tin có giá trị mà thôi. Nhưng mà hắn xem xong có nhớ được không thì còn phải xem tâm trạng của hắn. Trình Thực mở phần trò chuyện ra, phạm vi vao quát của phần này chính là những người chơi xung quanh quảng trường, hôm qua còn có 7600+ người online, vậy mà hôm nay chỉ còn có 6400 người. Trong mục chat cũng chỉ hiện nội dung trò chuyện chứ không hiện ID, vậy nên sẽ không thể biết được người nói là người hay là quỷ.
“Thần Linh lại trừng phạt những kẻ vô thần 1 lần nữa, Thần quốc mới cũng đang chậm rãi thành hình, các anh em chị em ơi, chúng ta hãy gia nhập Thần quốc để được hưởng ân của Thần đi nào!”
“Cảm nhận ân điển, ôm lấy sự vĩ đại này!”
“Tất cả những điều này đều là sự bố thí của ân Chủ, chúng ta là những người may mắn sống sót thì chúng ta nên biết cảm ơn! Cảm ơn Chủ của ta, cảm ơn Chư thần!”
Những lời nói như bị điên này hầu như đều là của “phái Giáng Lâm”, đây là phương pháp phát biểu của họ. Trình Thực trực tiếp lướt qua. Nhưng mà nhìn thái độ nói chuyện và giọng điệu này thì có là đây không phải là hàng xóm đối diện cửa với hắn.
"Mẹ nó chứ, tổng cộng chết mất 1 tỉ người, mẹ nó chứ, thế giới muốn diệt vong rồi. Nếu như Chư Thần định cứu vớt thế giới thì còn phải giết nhiều người như vậy để làm gì? Vậy mà các người còn cảm ơn, thật đúng là lũ ngu ngốc.”
“Quảng cáo vui vào ban đêm: Ở chung cư Ninh Mộng số 142 đường Nam Giang, cả tầng 2 đã thông 7 khu vực, diện tích cực kỳ lớn, số người tham gia đã lên tới 14 người, nếu ai muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi sống lại có bạn bè bên cạnh thì hãy tới gia nhập với chúng tôi! Đặc biệt, những ai có tín ngưỡng đối lập thì đừng vào, ở đây không nhận tín đồ Sinh Dục.”
“Sinh Dục thì ăn mất cơm của nhà các người à?”
"Bạn phía trên, tôi có thẻ tự mình sinh 1 đứa, không cần đông đâu...”
“Ở 1301 số 7 đường Nam Giang, em đang ở 1 mình nè, sợ lắm đó.”
"Mọi người đừng tin, tôi ở ngay trên lầu của số 1301, dưới đó ngày nào cũng ầm ầm đập tường, ở đó là 1 kẻ điên đó!”
“Cần thuốc, thuốc chữa trị cấp A trở lên, có thể dùng nghề nghiệp Vũ khí ở trong thí luyện để trao đổi, đang rất gấp, xin cảm ơn.”
Mặc dù có rất nhiều người chết nhưng trong kênh chat vẫn hỗn loạn như cũ. Trần Thực chỉ chú ý tới đoạn tin xin thuốc kia, nhưng mà vì trò chơi tín ngưỡng này không cho nói chuyện riêng, vậy nên hắn chỉ đành đánh chữ lên kênh chat công cộng:
“Người xin thuốc kia, bạn ở đường Nam Giang hay là đường Mộc Liễu?”
Số lượng lớn tin chat của những người khác nhanh chóng làm câu nói của Trình Thực bị trôi đi, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được câu trả lời của đối phương.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 28 |