Quay Lại Thí Luyện 2
Như đã nói, trong bảy ngày này, không biết đã nhận được hứa hẹn gì từ chỗ cô nàng Tiên tri mà Tạ Dương vô cùng vui vẻ giúp Trình Thực tìm đến một món vũ khí cấp A trong ải.
Kỳ thật Trình Thực không có ý định lấy vũ khí, thứ hắn muốn là mấy cái Đồng Hồ Quả Quýt Vàng cơ.
Nhưng Tạ Dương lại cảm thấy Đồng Hồ Vàng không giá trị bằng bình nước thuốc Phồn Vinh Của Trước Kia, nên mới cố ý đưa cho hắn một món vũ khí.
Thấy đối phương cứ nhất quyết đòi đưa, Trình Thực đành nhường một bước, thuận miệng nói muốn một món vũ khí dành cho Pháp sư, nhờ hắn ta kiếm giúp mình.
Lúc Tạ Dương biết Trình Thực đang cần vũ khí của Pháp sư thì sững sờ mất một lúc lâu.
"Hóa ra anh là Pháp sư sao?"
"Trông không giống hả?"
"Tôi cứ nghĩ anh là Sát thủ cơ, tại anh giỏi che giấu bản thân quá mà."
"..."
May thay Tạ Dương đã vượt ải thành công, sống sót trở về, nhưng cũng bị thương rất nặng.
Trình Thực khuyên Tạ Dương hết nước hết cái rằng hãy lấy bình nước thuốc Phồn Vinh Của Trước Kia nọ đi, không ngờ Tạ Dương lại dứt khoát từ chối lời đề nghị của hắn, còn xin khất nợ thêm một bình thuốc nữa.
Sau cùng thì vũ khí đã về tay, nhưng lại tốn thêm một bình thuốc.
"Mong tình yêu của cậu sớm ngày được đáp lại."
Trình Thực nói, trong mắt hiện rõ cảm xúc phức tạp.
"Cảm ơn."
Tạ Dương thật lòng cảm tạ.
Trình Thực lại ghét vô cùng.
Nếu không phải thấy anh có chung đề tài nói chuyện với tôi thì còn lâu tôi mới thèm để ý tới tình yêu chó má gì đó của anh.
Mà vậy cũng tốt, ít nhất có trò hay để xem.
Thói đời ngày nay ấy mà, có thể thả lỏng thể xác và tinh thần mới là chuyện quan trọng nhất.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái tin tức về cửa ải mới đã hiện ra trước mắt.
Cả một tuần qua, Trình Thực không tiến vào ải nào, trạng thái chiến đấu vẫn rất ổn định.
"Thí luyện đặc biệt "Lạc lối trong bóng tối vĩnh hằng (ký ức) đã bắt đầu."
"Đang tự động ghép đôi đồng đội (1/6)"
"Mục tiêu thí luyện: Trong sự giao thoa của ký ức, sẽ luôn tìm thấy một đường thoát ra, nhưng điều kiện tiên quyết là bóng đêm chưa tan biến (giới hạn thời gian: 12 tiếng)."
"Mẹ kiếp!"
Trình Thực bàng hoàng mất vài giây, sau đó điên tiết chửi ầm lên.
Vậy mà là cửa ải đối kháng*, chẳng phải muốn hắn chết sao?
*đối lập sâu sắc, một mất một còn, không thể dung hoà được với nhau
"Ghép đôi thành công (6/6), đang tiến vào thí luyện."
Trong lúc Trình Thực còn đang kinh hãi tột độ, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên tối sầm.
"Quý khách? Quý khách ơi?"
Bên tai vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng cụng ly và giọng cười sang sảng.
Chỗ này là...quán rượu?
Trình Thực mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang ngồi cạnh một cái bàn tròn, trên bàn có tổng cộng sáu người, tất cả đều đang nằm bò trên bàn, hai mắt nhắm chặt, hắn là người đầu tiên tỉnh lại.
Hắn cúi đầu kiểm tra trang phục của mình, ướt nguyên một mảng lớn từ cổ xuống vạt áo. Cũng may không phải do nôn ói, có lẽ là trong lúc thiếp đi vô tình đụng ngã chai rượu, nên giờ cả người toàn là mùi rượu.
"Quý khách, nãy anh có gọi thêm rượu ấy, giờ còn cần nữa không ạ?"
Nhân viên phục vụ mặc áo đen đứng sát bên cạnh, một tay bưng đĩa, yên lặng chờ Trình Thực trả lời.
Còn lấy thêm nữa hả? Ai cũng uống say bí tỉ cỡ này rồi mà còn lấy thêm làm chi, tính dùng để tắm hay gì?
"Không cần, cảm ơn."
Trình Thực lắc đầu, nhìn phục vụ khom người lui ra ngoài. Lúc này, đồng đội xung quanh cũng lần lượt tỉnh lại.
"Chỗ nào vậy? Quán rượu hả?"
"A, đầu đau..."
"Trời ơi, áo bẩn mất rồi!"
"Rượu máu dê Sheenila, là loại rượu mà dân chăn nuôi ở các vùng núi tuyết thích nhất, ở thời kỳ giữa của kỷ nguyên văn minh, tại phía nam dãy núi tuyết tọa lạc một đất nước nhỏ bé tên Bilius, loại rượu này phổ biến ở đó lắm."
"Ực ực ực, ha, rượu ngon!"
"..."
Nhìn phản ửng khác biệt, không ai giống ai của các đồng đội, sắc mặt Trình Thực có hơi khó coi.
Ba nam ba nữ, cục diện trước mắt cho thấy rõ ràng có người định sống tạm bợ qua ải.
"Tiền bối?"
Thiếu niên đeo kính mở miệng đầu tiên nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc nhìn lướt qua Trình Thực và cô gái đã nói ra lai lịch của quán rượu, tầm mắt thoáng dừng lại vài giây, sau đó quyết định hỏi cô gái.
"Phương Thi Tình, "Văn Minh", Ca Sĩ, xếp hạng 2047, xin chào mọi người."
Đầu tiên, cô ca sĩ thờ "Văn Minh" này chẳng biết móc từ đâu ra một cái khăn tay màu trắng, nhã nhặn lau sơ qua phần áo sơ mi trắng và khăn quàng màu đen bị dính rượu, sau đó mới khẽ đẩy gọng kính, quay qua gật đầu chào hỏi mọi người.
Trình Thực nhanh nhẹn đánh giá sơ bộ gương mặt của cô ta: Tóc xoăn dài, gọng kính tròn màu đen, dung mạo tinh xảo, trông khá giống...giáo viên.
Hơn nữa còn là một vị giáo viên dạy tiếng Anh.
Thiếu niên đeo kính ngồi bên tay phải cô ta há hốc mồm, thoạt nhìn có vẻ rất ngạc nhiên.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |