Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc Ca Máu Và Lửa 2

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Cô có dáng người cao ráo nhưng không mảnh khảnh, cơ bắp rắn chắc, cho dù thông qua lớp quần áo cũng khiến người ta có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng sức mạnh.

Hạ Uyển, “Sinh Mệnh”, thợ săn, xếp hạng 1519.

Tống Á Văn nghe thấy mình có đồng đội chung số mệnh thì lập tức nở nụ cười gật đầu chào hỏi.

Bên trái Hạ Uyển cũng là một cô gái, cô ấy có vóc dáng khá nhỏ nhắn xinh xắn, tóc đen dài xõa như thác nước.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu đen, che kín toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ lộ mỗi khuôn mặt...

“Nam Cung, “Trầm Luân”, mục sư, xếp hạng 1396.”

Nam Cung, “Trầm Luân”, mục sư, xếp hạng 1396.

Khi hai chữ “Trầm Luân” vừa được thốt ra, sắc mặt của hai người chơi tín đồ “Sinh Mệnh” trước đó lập tức trầm xuống.

“Sinh Mệnh” và “Trầm Luân” là hai mệnh đồ đối lập.

Tống Á Văn có chút nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung, ánh mắt dò xét không mấy thân thiện.

Hạ Uyển thì vẫn không nhúc nhích, nét mặt vẫn lạnh lùng như thường, chỉ có ánh mắt hơi liếc xéo lộ ra vài phần dò xét.

Trong lòng Nam Cung cũng chẳng dễ chịu gì, mình vừa vào đã gặp ngay hai người thuộc mệnh đồ đối lập, lại còn phải sống sót suốt một ngày trong thử ải này. Lúc này, cô ấy chỉ có thể cầu nguyện cho Thần Linh của hai người này không phải đối lập với mình.

Mệnh đồ đối lập chỉ khiến tình hình căng thẳng, nếu như tín ngưỡng cũng đối lập thì có thể dẫn đến kết cục đổ máu.

Tiếp theo là lượt giới thiệu của Trình Thực, Trình Thực nhìn sang Nam Cung bên tay phải, vẻ mặt hắn bất ngờ nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Trình Thực, “Sinh Mệnh”, mục sư, xếp hạng 1501.”

“?”

“Trình Thực...”

Ngây giây phút hắn vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt của mọi người có vui có lo.

Hai người thuộc mệnh đồ Sinh Mệnh đương nhiên là vui mừng, còn chỉ có Nam Cung thì sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng khó coi.

“Sinh Mệnh” là một mệnh đồ chính thần, ít nhất là tín đồ của các Thần Linh trong mệnh đồ này đều mang quan điểm sống hướng thiện, bất kể tư cách đạo đức cá nhân ra sao, bề ngoài họ vẫn luôn được xem là “người tốt”.

Nhưng mỗi một vị Thần của “Trầm Luân” lại có mỗi kiểu “xấu” khác nhau.

Chiến sĩ của “Trật Tự” là Trần Trùng thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, hắn lập tức nhíu mày nhắc nhở:

“Sự khác biệt về mệnh đồ có thể để lại sau cùng, 24 giờ rất dài, cứ sống sót trước rồi tính tiếp.”

Tống Á Văn thấy đồng đội của mình đông hơn nên tất nhiên chỉ cười nhạt, Hạ Uyển vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng, Trình Thực thì vui vẻ xem kịch, còn Nam Cung cúi đầu trầm tư.

Chỉ có người chơi đứng bên trái Trình Thực ăn mặc có vẻ giống như Doctor Strange là liếc nhìn Trình Thức với ánh mắt hơi kỳ quái, thần thái không thể suy đoán được.

“Tào Tam Tuế, “Tồn Tại”, pháp sư, xếp hạng 1906.”

Tào Tam Tuế, “Tồn Tại”, pháp sư, xếp hạng 1906.

“Cái gì???”

Khi con số này vừa được công bố, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Những người khác đều cảm thấy mình may mắn vì bắt được một cao thủ, chỉ riêng Trình Thực thì nhăn nhó, sắc mặt trông như táo bón.

“Chậc, “Tồn Tại” à...”

Sắc mặt Trần Trùng tươi lên không ít, hắn nhướn mày hỏi với vẻ thích thú:

“Lữ giả hồi ức hay là hành giả thời gian?”

“Lữ giả hồi ức” là pháp sư tín đồ của “Ký Ức”, còn “hành giả thời gian” là pháp sư tín đồ của “Thời Gian”, Trần Trùng đang muốn hỏi hắn đi theo vị Thần Linh nào.

Dù sao sáu người trong nhóm cũng không ai thuộc mệnh đồ đối lập với hắn, hắn có thể nói thẳng thân phận của mình để cho mọi người hiểu rõ về hắn, từ đó có thể giúp hắn phối hợp tốt hơn với đồng đội.

Mệnh đồ “Tồn Tại” chỉ có hai vị Thần Linh này.

Cái tên “Tào Tam Tuế” rõ ràng không phải tên thật, nhưng tên gọi chỉ là danh xưng nên mọi người cũng không để ý nhiều.

Hắn không trả lời ngay mà hơi do dự trong chốc lát, ánh mắt hắn nhìn lướt qua Trình Thực nhiều lần, cố gắng dò xét điều gì đó mà không tìm thấy, rồi thở dài nói:

“Thời gian như kẽ hở, ta cũng như cơn gió.”

Đây là câu cầu nguyện của tín đồ “Thời Gian”.

Tào Tam Tuế là một vị hành giả thời gian.

Trong toàn bộ trò chơi, sự kết hợp giữa nghề nghiệp và tín ngưỡng này được coi là tồn tại t0. (Chú thích: t0: cấp ưu tiên hàng đầu, hiện tại có thể hiểu là nghề nghiệp mạnh nhất).

Đúng như tên gọi, hành giả thời gian có thể khống chế thời gian.

Nghe đến hắn là hành giả thời gian, nụ cười trên mặt Trần Trùng càng rạng rỡ, Trình Thực cũng nở nụ cười.

Lần này là một nụ cười chân thành.

“Anh Tào đỉnh thật!”

Biểu hiện của Tống Á Văn hoàn toàn không giống một sát thủ ưa kín tiếng, hắn không ngừng giơ ngón cái tán thưởng, nếu không phải là còn chưa quen thì thậm chí có khi hắn đã chạy tới ôm Tào Tam Tuế một cái rồi.

“Có anh Trần chỉ huy, anh Tào trấn giữ, ổn rồi anh em ơi!”

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người, chỉ bỏ qua một mình Nam Cung.

Trên mặt Nam Cung nở nụ cười gượng, nhưng không thể phủ nhận là tình cảnh của cô thật sự rất tệ.

Trình Thực thấy đội ngũ có ý định cô lập một người ngay từ đầu, hắn bèn lắc đầu thầm nghĩ.

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.