Nhân Viên Phục Vụ 1
Lời này nghe cứ như đang kéo chân, làm chậm bước đi của người khác, gương mặt của Từ Lộ đang đi sát phía sau Phương Thi Tình dần hiện lên vẻ tức giận, cô quay đầu nhìn lại phía sau, đến cả A Minh vừa mới đứng dậy cũng lúng túng ngoảnh lại liếc mắt nhìn Trình Thực.
“Trình Thực, anh…”
Nhưng ngược lại, lúc Phương Thi Tình nghe được những lời này thì cả người cô bất chợt khựng lại, trong đầu lại như có một tia sáng lóe lên.
Ký ức của con người không phải là sự tái hiện hoàn toàn khách quan, mà thường mang tính chủ quan.
Có một câu nói rất hay “Nhìn sự vật bằng con mắt của mình nên sự vật đều mang màu sắc của mình” chính là minh họa rõ nhất cho ký ức.
Nếu như trong cảnh tượng ký ức này, những thực khách đa số đều mạnh mẽ thì điều đó cho thấy bản thân chủ nhân của ký ức này khi tiếp xúc với những thực khách này, chủ quan đã cảm thấy bọn họ rất khỏe mạnh.
Suy luận ngược lại, người này rất có thể là một người yếu ớt, thậm chí yếu hơn người bình thường!
Một nhân viên phục vụ gầy yếu rất khả năng chính là đáp án cho phần ký ức này!
Đôi mắt Phương Thi Tình sáng rực, cô liếc nhanh sang Trình Thực, thấy hắn vẫn tiếp tục giả vờ ngây ngô, cô cũng không vạch trần, chỉ dẫn A Minh nhanh chóng bước lên lầu.
“Tôi nhờ anh từng nói trên tầng có một nhân viên phục vụ đang ngủ trong phòng nghỉ đúng không?”
A Minh lập tức hồi tưởng và đáp:
“Đúng vậy, anh ta khá cao, khá gầy, còn bị tật ở chân.”
“Chính là anh ta!”
Phương Thi Tình không ngoái lại mà đi thẳng lên tầng trên, hai người khác bám sát theo sau, còn Bách Linh thấy cô như thể đã tìm ra đáp án, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Lúc đi ngang qua Trình Thực, cô còn dùng móng tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Trình Thực, cười duyên nói:
“Xem thường anh rồi, đại ca.”
Đồng thời, trong lòng cô gắn thêm cho Trình Thực một nhãn hiệu mới: Cao thủ lùa cá.
Trình Thực mỉm cười, nhưng không nói gì.
Phương Thi Tình dẫn cả nhóm đến căn phòng nghỉ có cánh cửa đang khóa chặt. A Minh chỉ tay vào ổ khóa trên cửa, cánh cửa liền mở ra không chút tiếng động.
“Chuyện gì thế này?”
Từ Lộ ngạc nhiên hỏi.
“Năng lực nghề nghiệp thôi, ngón tay là chìa khóa.”
A Minh ngượng ngùng đáp.
Trong lòng Trình Thực âm thầm đánh giá cao A Minh, bởi vì năng lực này thuộc loại cấp A, hơn nữa cũng không dễ gì để sở hữu.
Vả lại, năng lực này rõ ràng thuộc về nghề sát thủ, cũng chứng minh là hắn ta không hề nói dối về nghề nghiệp của mình.
Chỉ là hắn ta đã giấu điểm số.
Như vậy, rốt cuộc hắn ta thuộc tín ngưỡng “Trật Tự” hay “Chiến Tranh” đây?
Phương Thi Tình bước vào căn phòng tối đen như mực, xé một tờ giấy từ cuốn sách trong tay rồi vung nhẹ trong không trung, tờ giấy lập tức co lại, biến thành một chiếc đèn lồng tỏa sáng cả căn phòng.
Từ chiếc đèn giấy vang lên một bài hát du dương:
“Thần linh ơi~Mang ánh sáng đến~Nhân gian ơi~Hãy cùng ca hát~”
Phép thuật của nhà thơ thông thái cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chậc chậc, nghe hay phết đấy.”
Giọng hát rõ ràng là của Phương Thi Tình, Trình Thực không ngờ là cô giáo tiếng Anh này lại có chất giọng hát ballad đầy cuốn hút như vậy.
Tuy nhiên, tiếng mở cửa và tiếng ca hát đã làm thức tỉnh nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi, hắn ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy nhóm người đứng trước mặt mình, hắn ta sợ hãi hỏi:
“Các người...cần hỗ trợ gì thì tìm Zado đi, tôi tan ca rồi.”
Phương Thi Tình mỉm cười nhẹ nhàng với nhân viên phục vụ này:
“Chúng tôi đến đây để tìm anh.”
“Tìm tôi?”
Nhân viên phục vụ càng hoảng sợ hơn, hắn ta nắm chặt lấy chăn, giọng nói run rẩy:
“Hình như tôi không quen các người…”
“Đừng sợ, chúng tôi không đến đây để gây phiền phức.”
Nói rồi, cô quay lại nhìn Trình Thực, liếc mắt ra hiệu cho hắn.
Trình Thực hiểu ý cô, hắn tiện tay sử dụng thuận trấn tĩnh lên người nhân viên phục vụ, còn tiện thể tung ra thuật thôi miên.
Dù sao cũng là mục sư, kỹ năng cơ bản không thiếu cái nào.
Phương Thi Tình mỉm cười tán thưởng, rồi quay lại nói với nhân viên phục vụ:
“Hãy bình tĩnh lại và nghĩ kỹ lại xem, tất cả những gì anh đang thấy chỉ là ký ức của anh mà thôi, đây đều là quá khứ, hiện tại anh không nên chìm đắm vào ký ức nữa, đúng không?”
Đôi mắt nhân viên phục vụ càng lúc càng mơ màng, sau đó gật đầu đáp:
“Đúng, đúng vậy. Tôi nhớ ra rồi, đây là ký ức của tôi.”
“Phù…”
“Xoảng…”
Ngay lúc tiếng nói của hắn vừa dứt, cả người nhân viên phục vụ đột nhiên tan vỡ như gương, hóa thành vô số mảnh sáng lấp lánh, sau đó từ từ tụ lại thành một cánh cổng sâu thẳm màu lam như mặt gương.
Đáp án chính xác, các người chơi đã tìm được lối ra của phần ký ức này.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Phương Thi Tình nhướng mày, ra hiệu cho cả nhóm rời đi theo thứ tự.
“Hoàng Ba vẫn chưa lên…”
A Minh rụt rè nhắc nhở.
“Mặc kệ anh ta, chúng ta đi trước.”
Trình Thực nhếch môi, là người đầu tiên bước qua cánh cổng.
Trước khi rời đi, hắn quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của Phương Thi Tình, hai người trao đổi một cái nhìn đầy ẩn ý.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |