Nhân Viên Phục Vụ 2
Ánh mắt của Phương Thi Tình nói rằng: Tôi biết anh đang giả ngu.
Ánh mắt của Trình Thực đáp lại: A ba ba ba ba.
Thấy Trình Thực là người vô dụng nhất trong nhóm mà lại hành động nhanh nhất lúc này, Từ Lộ đứng sau Phương Thi Tình nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Người đâu mà đến lúc này lại tích cực thế chứ?”
Nghe vậy, Phương Thi Tình khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
“Rốt cuộc là kiểu đàn ông nào lại thích mấy cô gái đanh đá thế này? Ngu ngốc, thật tội nghiệp.”
Mọi người lần lượt bước vào cổng, A Minh là người bước vào cuối cùng, hắn ngập ngừng nhìn xuống dưới lầu, do dự một lúc lâu rồi mới xoay người bước qua.
…
Khi Trình Thực mở mắt ra 1 lần nữa, hắn nhận ra bản thân đang ngồi trên 1 khán đài hình vòng trên cao, dưới tầm mắt hắn toàn là đầu người chen chúc với nhau hò hét hoan hô, còn ở trung tâm thì là 1 sân khấu. Trên sân khấu có 7 8 "Người khổng lồ” ăn mặc rất bắt mắt, đang diễn tạp kỹ.
"Đây là...”
Những đồng đội bên cạnh hắn cũng mở mắt dậy, khi thấy cảnh này nhì nhao nhao lên:
“Gánh xiếc thú à?”
"Ầy...thối quá đi mất.”
"Wao, bọn họ to lớn thật đấy.”
“Là xiếc thú Bilius, ở kênh ca sĩ có vị tiền bối từng nhắc tới thông tin về xiếc thú Bilius này. Người đó nói rằng tiết mục để lại cảm xúc sâu nhất trong lòng anh ta chính là tiết mục “Người khổng lồ”. Tiết mục này không phải do người khổng lồ diễn, mà là do hơn chục người lùn cùng nhau ghép lại, là “hàng giả” thôi.”
Phương Thi Tình lại tiếp tục thể hiện sự bác học của tín dồ Chân Lý, kiến thức mà cô có cũng hoàn toàn xứng với hai chữ “bác học”.
“Dưới lớp quần áo kia là hơn chục người lùn ư?”
A Minh là người tới trễ nhất, mặc dù hắn chỉ nghe được 1 phần nhưng mà vẫn trợn mắt há mồm nhìn về hướng sân khấu, như muốn tìm ra chút sơ hở nào đó của người đang biểu diễn vậy. Nhưng tiếc thay, người khổng lồ trên sân khấu cực kỳ hoàn hảo, hoạt động tứ chi của người khổng lồ cũng rất mượt mà, không hề có chút nào tỏ ra không nhất quán cả.
“Đúng là cũng ra gì đó chứ!”
"Mọi người không ngửi thấy mùi gì lạ à? Hay là chúng ta tới nơi khác nói tiếp đi?”
"Người lùn à, cũng không phải là không được...”
Mọi người vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi phá giải được tầng ký ức thứ nhất nên chưa ai ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có mỗi sắc mặt của Trình Thực và Phương Thi Tình là hơi trầm xuống. Hiện trường biểu diễn kịch này quá lớn, số người ở đây có lẽ còn gấp mấy chục lần số người ở quán rượu màn trước, với số lượng mục tiêu nhiều như vậy mà muốn tìm ra "sai lầm” thì cũng là cả 1 vấn đề. Trình Thực liếc nhìn đồng hồ trong tay mình, bây giờ là 9 giờ 56 phút, đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
"Có 1 tin tốt và 1 tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?”
Mọi người ngẩn ra nhìn Trình Thực, Phương Thi Tình hơi cau mày lại, cô nhẹ giọng nói:
“Anh nói tin xấu trước đi, để mọi người có sự chuẩn bị.”
Trình Thực gật đầu 1 cái:
“Tin xấu là đã qua giờ chẵn rồi, bác sĩ đã quên ghi chép trạng thái của mọi người, nếu sau này có ai đổ bệnh thì chỉ có thể dùng Gia tốc luân phiên để chữa trị mà thôi.”
Đối với nghề nghiệp Mục sư, Thời gian tặng cho 2 chúc phúc, 1 cái là Đảo ngược trạng thái, là đẩy trạng thái cơ thể quay về cái giờ chẵn được ghi chép ngay trước đó. Cái còn lại là Gia tốc luân phiên, đó cũng là kỹ năng mà Phương Thi Tình dặn hắn không được dùng linh tinh lên người NPC, bởi vì kỹ năng này sẽ luân phiên gia tốc trên diện rộng, dùng thời gian để chữa trị tình trạng các loại vết thương hoặc là trạng thái xấu của cơ thể. Điều này cũng ứng với câu nói Thời gian sẽ chữa trị hết mọi thứ. Nhưng nói kỹ lên thì Gia tốc luân phiên không phải là 1 phương pháp chữa trị mà nó càng giống như đẩy nhanh sự lãng quên, về mặt bản chất, nó không hề chữa trị cho bất cứ ai mà nó chỉ giúp người ta đi qua sự đau khổ mà thôi.
“Vậy còn tin tốt thì sao?”
“Tin tốt chính là tiết mục “Người khổng lồ” chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta có thể xem hết cả tiết mục rồi.”
Trình Thực vui vẻ đáp.
“???”
Đây tính là tin tức tốt gì cơ chứ! Chúng ta dư thời gian lắm à!? Từ Lộ xụ mặt, cô bịt mũi định đi ra ngoài, nhưng khi cô thấy Phương Thi Tình không động đậy thì bản thân cũng chần chừ cứ nhổm lên lại ngồi xuống không đi. Phương Thi Tình bật cười, sau đó cô bất đắc dĩ bắt đầu phân công công việc cho mọi người. Bởi vì ngại giao tiếp với xã hội nên Trình Thực được phân việc tới chính giữa sân khấu, nhiệm vụ của hắn là đi tìm hiểu hết toàn bộ đoàn kịch xiếc thú này.
“Ôi, ngài quan tâm tới tôi quá.”
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |