Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan Âm Cầu Con 2

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

“Tôi...”

Thú thật, Tống Á Văn rất muốn từ chối, nhưng hắn cũng biết điều.

Đã lãng phí quá nhiều thời gian lúc bắt đầu rồi, nếu mọi người đều đồng ý với cách sắp xếp này thì việc hắn từ chối sẽ trở nên vô duyên.

Đội nhóm không thể xuất hiện mâu thuẫn lớn ngay từ đầu.

Cùng lắm là cố gắng ít bị thương nhất có thể.

Hắn tuyệt đối không thể nhận chữa trị từ nam “Quan Âm cầu con” được!

Trần Trùng nhanh chóng tiếp nhận quyền chỉ huy đội, thấy mọi người không có ý kiến gì, hắn nói tiếp:

“Không dài dòng nữa, thí luyện sẽ có thời gian 30 phút đến 1 tiếng để chuẩn bị, chúng ta vẫn chưa nắm rõ nguyên nhân và kết quả của chiến tranh lần này nên không được tùy tiện rời khỏi khu vực hạ cánh. Trong thời gian chuẩn bị, mọi người cố gắng nhanh chóng hoàn thành “Dụ Hành”, sau đó tìm nơi đóng quân.”

“Dụ Hành” tức là nghi thức cầu nguyện Thần Linh mà người chơi thực hiện để xin phước lành từ tín ngưỡng của mình.

Khi các người chơi lựa chọn một vị Thần Linh nào đó của tín ngưỡng, người chơi sẽ được Thần Linh ban cho “Thiên phú tín ngưỡng” cơ bản, sau khi các người chơi vượt qua ải “thí luyện thiên phú”, bọn họ sẽ nhận được thêm “Thiên phú theo tín ngưỡng” tùy theo thần của mình.

Mỗi người chơi tùy thuộc vào điểm số “Con Đường Thành Thần” khác nhau mà có thể mang theo số lượng thiên phú khác nhau.

Những thiên phú này sẽ giúp tăng cường đáng kể khả năng chiến đấu của người chơi, thậm chí là nền tảng để xây dựng các trường phái nghề nghiệp khác nhau của từng người chơi.

Tuy nhiên, thiên phú được phân ra hai loại là chủ động và bị động, nếu muốn sử dụng thiên phú chủ động trong thí luyện thì trước tiên cần phải thực hiện “Dụ Hành” của Thần Linh đó ở giai đoạn đầu của mỗi trận thí luyện.

Ví dụ như “Dụ Hành” của “Sinh Dʉc” là “Ôm lấy sự sinh sôi, tạo dựng sự sống mới”.

Nói một cách thẳng thắn đó là...giąo pho̾i.

Muốn trở nên mạnh mẽ thì trước tiên phải...giąo pho̾i.

“Sinh Dʉc” là vị Thần đứng đầu trong Mệnh đồ Sinh Mệnh, vừa là khúc nhạc dạo đầu của sự sống, vừa là khởi nguồn của vạn vật. Thần kết hợp âm dương, tôn vinh sự sinh sôi nảy nở.

Vì thế, muốn cầu xin phước lành từ Thần này, trước tiên phải tự mình làm gương.

Tuy nhiên, bởi vì thí luyện được ghép đội ngẫu nhiên nên mọi người trong đội đều là người xa lạ, sẽ không có ai vì lý do “tín đồ của “Sinh Dʉc” rất cần giąo pho̾i” mà tình nguyện vượt qua cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ để giúp đỡ.

Cho nên, việc “Dụ Hành” này rất khó thành công một cách hoàn hảo.

Nhưng con người là một sinh vật đầy sáng tạo.

Khi một vấn đề không thể giải quyết theo cách thông thường, người ta thường phát minh ra vô số chiêu trò lách luật.

Đối với chuyện “giąo pho̾i” này, cũng có không ít những phương pháp thay thế mang tính “hình thức tương đồng nhưng ý nghĩa phù hợp”, chẳng hạn như...tự thỏa mãn.

Phát minh vĩ đại này đã cứu rỗi vô số tín đồ “Sinh Dʉc” đang rơi vào tình cảnh bế tắc, nhưng cũng làm dấy lên sự bất mãn của một số người chơi khác.

Từng có người chơi lên tiếng chỉ trích phát minh phương pháp giải quyết này trong kênh tín ngưỡng “Sinh Dʉc”, cho rằng đó là hành vi báng bổ Thần Linh.

Nhưng lời cáo buộc này đã bị một nhóm “tà giáo” khéo léo phản biện bằng một góc nhìn rất đặc biệt.

Bọn họ khẳng định rằng:

“Khi chúng tôi thực hiện “Dụ Hành” của “Sinh Dʉc”, nếu trong đầu chỉ nghĩ đến “Thần” thì điều đó không phải là báng bổ mà chính là sự dâng hiến.”

Còn việc “dâng hiến” cái gì…Khụ khụ, ai hiểu được thì hiểu.

Không ai chắc chắn được là Thần có thích hay không, nhưng vấn đề là chẳng ai dám nói Thần không thích, vì suy cho cùng, Thần tôn vinh sự sinh sôi.

Thế nhưng...tình huống hôm nay lại khác.

Hiện trường có hai tín đồ của “Sinh Dʉc”.

Hơn nữa, lại là một nam một nữ.

Tất cả mọi người đều biết khoảng thời gian chuẩn bị trước khi thí luyện bắt đầu thường không có nguy hiểm, cho nên ai nấy đều âm thầm tản ra, từng người bắt đầu thực hiện “Dụ Hành” của mình.

Chỉ còn lại Trình Thực và Hạ Uyển thì đứng im tại chỗ, không ai nhúc nhích, cũng chẳng ai mở lời.

Không khí gượng gạo đến mức đến mức ngón chân có thể co quắp vì chuột rút.

Mặc dù trên mặt Trình Thực vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy gần như cứng đờ.

Mọe nó, hắn hoàn toàn không ngờ tới nữ thợ săn lạnh lùng này lại là tín đồ của “Sinh Dʉc”, nếu biết sớm như thế, chi bằng hắn để lộ tín ngưỡng thật của mình còn hơn.

Thật là chết người mà.

May mà có vẻ Hạ Uyển không cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như trước, cô thấy Trình Thực đứng đó một hồi lâu mà không động đậy, cô lại là người chủ động lên tiếng hỏi trước.

Chỉ có điều, giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng như thế.

“Cùng làm, hay tự mỗi người làm?”

Thực ra mà nói, dáng dấp của Hạ Uyển cũng không tệ.

Tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sắc sảo, mặt mày lạnh lùng, quan trọng nhất là...đôi chân dài miên man này…Chậc.

Nếu con gái người ta đã không phản đối, hay là…

“Thôi để mỗi người tự làm, tôi thích đàn ông.”

Trình Thực ngượng ngùng xoa tay, buông ra câu nói ấy.

“?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Uyển lần đầu tiên xuất hiện sự thay đổi, ánh mắt cô ngờ vực nhìn Trình Thực từ đầu đến chân một hồi lâu, sau đó cô khẽ “ừ” một tiếng đầy khó hiểu rồi quay người rời đi.

Trình Thực thấy cô đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, suýt nữa tự đẩy mình vào bẫy.

Nếu thật sự đồng ý với cô ấy, mà sau đó “Dụ Hành” lại không nhận được phước lành từ “Sinh Dʉc” thì chẳng phải lời nói dối vừa rồi của hắn hoàn toàn vô ích sao?

Bị vạch trần nói dối còn đỡ, nhưng giả mạo tín đồ “Sinh Dʉc” để hoàn thành “Dụ Hành”...

Thế này chẳng phải là lừa người ta để làm chuyện đó sao…

Hắn lau mồ hôi trên trán rồi thở dài, nhưng vừa định bắt đầu “Dụ Hành” của mình thì hắn lại nhíu mày, quay đầu nhìn về phía một góc tối, giọng trầm xuống:

“Nhìn đã chưa?”

“…”

Tống Á Văn đang núp trong bóng tối hoàn toàn không ngờ Trình Thực lại phát hiện ra mình, gương mặt hắn ta cứng đờ như gặp ma, vừa lắc đầu vừa lùi lại, nói lắp bắp:

“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, dễ nhìn lắm, không, không, không, ý là tôi khó coi, anh dễ nhìn, này người anh em, tôi thích phụ nữ, thật đấy. Hai chúng ta không hợp đâu, miễn cưỡng chẳng có kết quả tốt, tôi đi trước đây, “Dụ Hành” của tôi còn chưa xong. Tạm biệt!”

Tống Á Văn cuống cuồng bỏ chạy, Trình Thực cau mày nhìn chỗ hắn ta vừa núp, đó là góc tối hình tam giác được tạo bởi bệ tường chưa sập.

Hắn bước lại gần với vẻ suy tư, dùng chân đá văng những cục đá vụn dưới bóng tối, rồi phát hiện bên dưới đống đổ nát có một con chuột trắng nhỏ vừa chết.

“Tín đồ của “Tử Vong”, thú vị đây.”

Khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi không ảnh hưởng nhiều đến Trình Thực, sau khi hắn nhìn quanh một lượt và chắc chắn không còn ai xung quanh, hắn mới chậm rãi mở bàn tay phải.

Ngay lập tức, trong lòng bàn tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện một con xúc xắc sáu mặt lơ lửng

Xúc xắc này trắng bệch như xương, nhưng các chấm số lại tỏa ánh vàng rực rỡ.

Trình Thực nhếch môi cười đầy thú vị, thành kính cầu nguyện trước viên xúc xắc này:

“Dối trá như hôm qua, cười nhạo như hôm nay. Hôm qua tôi lừa dối tín đồ “Sinh Dʉc”, vì thế hôm nay...Tôi chính là tín đồ “Sinh Dʉc”.”

Vừa dứt lời, một làn sóng hư vô vô hình từ con xúc xắc lan tỏa ra, dần dần bao bọc lấy toàn thân Trình Thực.

Trong mắt Trình Thực lóe lên tia sáng, trong ánh mắt cũng tràn ngập ánh sáng của “Sinh Dʉc”.

“Dụ Hành” hoàn thành, phước lành được ban xuống.

Hôm nay, Trình Thực là tín đồ của “Sinh Dʉc”, thuộc dòng dõi Mục sư.

Bạn đang đọc Chư Thần Ngu Hí của Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.